Lầu cao không thấy đường dài, huống chi là bức tường cung cao ngất kia, Thôi Ngữ Ngưng chưa bao giờ nói với bất kỳ người nào về suy nghĩ thực sự trong lòng mình, nhưng mà ánh mắt dịu dàng giờ phút này của Tống Giới lại làm cho nàng lần đầu mở rộng trái tim.
"Lầu son gác tía dù có đẹp, cũng chẳng phải là thứ ta mong cầu, Thái tử tài tuấn, không phải người ta thương, Ngữ Ngưng tư chất ngu muội, không học được cách chia sẻ một lang quân với nhiều nữ tử khác như thế nào."
Trong lòng Tống Giới rung động với tầm nhìn của nàng, nhưng mà thần sắc trên mặt không thay đổi, cố ý nói: "Chớ nói người thiên gia, kể cả một vài lang quân hơi chút giàu có ở dân gian, ai mà không ngóng trông thê thϊếp thành đàn?"
Nàng lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với lời của hắn: "Trên đời này rồi sẽ có người, chỉ nguyện dốc lòng vì một người khác."
Nhìn bộ dáng kiên định kia của nàng, trong lòng Tống Giới gần như hoài nghi, có phải lúc ở Vân Châu nàng đã có đối tượng thân mật rồi hay không, vì vậy bèn thử hỏi dò: "Nếu như không gặp được thì sao?"
Thôi Ngữ Ngưng đột nhiên cảm giác được mình đã nói hơi nhiều rồi, Tống Giới xuất thân cao quý, tất nhiên tương lai cũng là phải ba vợ bốn nàng hầu, nhiều lời cùng hắn cũng là vô ích, nàng lẳng lặng kéo ra khoảng cách của hai người: "Đây chính là việc tư của ta rồi."
Tống Giới bị lời này của nàng chặn họng, nỗi ghen tuông lấp kín trong lòng, hắn chính là con trai dòng chính của Tống gia, quan lớn đương triều, bao nhiêu quý nữ thế gia đơn phương thầm mến, hắn đều chưa từng động lòng, sao lại để cho một tiểu cô nương từ Vân Châu đến làm khó dễ kia chứ?
Làm thế nào hắn cũng không ngờ tới, quyền lực và kỹ năng điều khiển của mình trong triều đình sẽ được sử dụng như thế này vào ngày hôm nay.
Tống Giới thở dài: "Thái tử tâm chí kiên định, không đạt mục đích không bỏ qua, nếu nàng đã bị hắn ghi tạc trong lòng, hơn phân nửa là sẽ trốn không thoát phải vào Đông cung."
Thôi Ngữ Ngưng chẳng qua là một tiểu cô nương chưa trải việc đời, từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều trong nhà không biết lòng người hiểm ác, nghe xong lời này của Tống Giới thì lập tức luống cuống, hai con ngươi vốn linh động trở nên mờ mịt mất định hướng .
Mặc dù gia tộc Thôi thị cũng có chút thế lực ở Vân Châu, nhưng làm sao có thể chống lại với thiên tử, huống chi, cha mẹ trong nhà đều ngóng trông nàng có thể thuận lợi vào cung, củng có cho sức mạnh của gia tộc, thì làm sao có thể bằng lòng ra tay trợ giúp nàng thoát thân?
Nghĩ tới đây, nàng bi ai ý thức được, bản thân nàng ngoại trừ ngậm nước mắt chấp nhận ra, thì không còn phương pháp nào khác.
"Nói tới thì ——" Tống Giới vươn tay với lấy một lọn tóc của nàng tới mân mê trong tay, " Tiểu muội trong nhà ta cũng tầm tuổi với nàng, nhưng bị ta chiều hư, vô cùng ương bướng, chuyện nó không muốn làm, cũng không ai có biện pháp bắt buộc nó."
Thôi Ngữ Ngưng chỉ lo âm thầm tổn thương, lại chưa từng chú ý tới cử động thân mật của Tống Giới, nàng không khỏi sinh lòng hâm mộ Tống tiểu thư, âm u thở dài: "Không phải tất cả mọi người đều may mắn, có thể có người huynh trưởng như vậy."
Càng không phải tất cả mọi người đều tốt số, có thể đầu thai đến gia đình như Tống gia.
Gia tộc Tống thị là gia truyền thi lễ, tổ tiên mấy đời đều làm thầy của thánh thượng, đại đa số con cháu trong triều đều quyền cao chức trọng, đến lứa này của Tống Giới, hắn làm tới chức Thượng Thư Lệnh của Đại Hành Thai, ôm trong tay quyền hành quân chính cả một phương, nhất thời danh tiếng vô lượng, dù là thiên tử, cũng phải kiêng dè vài phần.
"Ngữ Ngưng." Hắn bỗng nhiên gọi nàng với giọng thân mật, "Nếu thật sự không muốn vào cung, có lẽ còn có một biện pháp."
Vẻ mừng rỡ của Thôi Ngữ Ngưng bộc lộ trong lời nói, ngửa đầu nhìn hắn, hai lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện bên môi, đúng là giấu không được vui sướиɠ: "Tống công tử bằng lòng giúp ta?"
Phương pháp rất đơn giản, chỉ cần Thôi Ngữ Ngưng giả vờ tình đầu ý hợp với Tống Giới là được.
"Không bằng gần gũi với ta một chút, sẽ không còn ai dám ngấp nghé nàng."