"Đúng vậy, nhưng mà bây giờ đã có người sát phong cảnh mất rồi." sau khi nghe được Tiết Quỳnh Chi bèn buông đũa xuống.
"Nô tỳ vấn an Phò mã gia." Mộc Cận hành lễ.
"Lui ra, ta phải tâm sự tỉ mỉ cùng công chúa." Phó Hoài Cẩn ngồi vào đối diện Tiết Quỳnh Chi.
Tiết Quỳnh Chi nghĩ rằng đang ở địa bàn của mình, hẳn là hắn không dám làm gì nên cũng chẳng ngăn cản.
"Làm sao hoàng tổ mẫu lại biết ta và ngươi phân phòng." Từ trước đến nay Tiết Quỳnh Chi đều đi thẳng vào vấn đề.
"Trong phủ nhiều người nhiều miệng làm sao mà thần biết."
"Trước giờ hoàng tổ mẫu không phải là kiểu người tin vào mấy lời đồn linh tinh."
"Có lẽ là lúc Hoàng Thượng triệu kiến thần đã từng tán gẫu đến chuyện này."
"Quả nhiên là ngươi."
"Thần không dám khi quân phạm thượng."
Nói tới một bước này, Tiết Quỳnh Chi cũng không nói tiếp nữa.
"Được rồi, ngươi chuyển mấy thứ đó ra đi, Bổn cung sẽ không truy cứu nữa." Nàng không thích quá mức xoắn xuýt vào một chuyện, bèn hạ lệnh tiễn khách.
"Xem ra công chúa còn chưa rõ tình huống cho lắm. Thần cho rằng với sự thông minh của mình thì mấy ngày tới công chúa có lẽ sẽ rõ thôi."
"Ngươi có ý gì?"
"Nếu như công chúa đã thành thân cùng thần rồi, đương nhiên trong tim thần chỉ có công chúa, hy vọng trong tim công chúa cũng chỉ có mình thần." Ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào nàng.
Tiết Quỳnh Chi nghe lời này bị dọa sợ đến ngu người, lúc phục hồi lại tinh thần thế mà nạng đã ngồi giạng chân ở trên người Phó Hoài Cẩn.
"Ngươi làm gì vậy!" Cách vải vóc cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng cứng rắn.
Thấy Tiết Quỳnh Chi lúc nào cũng không tim không phổi, hắn nhấp vài cái đầy ác ý "Đương nhiên là muốn ngủ nàng rồi."
"Ngươi biết rõ trong lòng bổn công chúa có người khác." Tiết Quỳnh Chi cảm thấy hướng phát triển của mọi chuyện đã dần tách rời khỏi dự đoán.
Phó Hoài Cẩn vốn muốn tán tỉnh nàng một cách chậm rãi nghe thấy nàng nói như thế, lại nghĩ tới chuyện vừa xảy ra ở cửa cung, nơi đáy mắt bắt đầu nổi cơn cuồng phong "Ta đã nói rồi, công chúa còn trẻ người non dạ, ta sẽ cùng công chúa sửa lại sai lầm."
Nhìn sắc mặt Phó Hoài Cẩn tối đen trầm xuống, trong lòng Tiết Quỳnh Chi đã có một chút khϊếp đảm "Loại chuyện này ta cũng không có cách nào."
"Công chúa chỉ cần nhìn ta là đủ rồi." Thấy nàng có chút ngu ngơ hắn lại nghĩ tới có lẽ vừa rồi mình quá mức nghiêm khắc, bèn ôm lấy thân thể Tiết Quỳnh Chi dán lên cặp môi đỏ mọng đã nhung nhớ hồi lâu, khẽ liếʍ láp nhâm nhi thưởng thức.
"A.... Đừng mà. Ta không muốn." Tiết Quỳnh Chi chống hai tay trước ngực Phó Hoài Cẩn hòng tránh né.
"Chi Chi ngoan, nàng có muốn." Phó Hoài Cẩn nhìn khuôn mặt xấu hổ ửng hồng của nàng, tâm tình đã chuyển biến tốt đẹp.
Hắn dùng một tay đỡ sau lưng Tiết Quỳnh Chi phòng ngừa nàng ngửa ra sau, một tay trượt từ khe hở quần áo đi vào vân vê núʍ ѵú một bên. Một dòng điện xẹt qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng nhô nửa người lên làm cho bộ ngực hai người kề sát vào nhau.
"Chi Chi thật sự là nhiệt tình" Phó Hoài Cẩn cười khẽ.
Một tay bèn cởi bỏ áo nàng, vừa cởi xong hai bầu vυ' sữa đã nhảy ra ngoài. Thuận theo tư thế nhô lên của nàng, hắn bèn ngậm lấy một bên núʍ ѵú, lượn vòng đầu lưỡi quanh nó, cảm nhận nó chậm rãi trở nên cứng ngắc đứng thẳng, tay vẫn xoa nắn bầu ngực bên kia như cũ, trải qua mấy lần vuốt ve, núʍ ѵú có kích thước khả quan hiện tại càng thêm kinh người, làm cho hắn yêu thích không buông tay.
Tiết Quỳnh Chi vừa mới trải việc đời nào chịu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, nàng chỉ có thể ngửa đầu nức nở, cảm giác thân dưới như có đồ vật gì đó chảy ra, nàng uốn éo thân thể muốn giảm bớt cảm giác ngứa ngáy này.
Phó Hoài Cẩn cảm nhận được sự vặn vẹo của nàng, bèn xốc chiếc quần lụa mỏng vướng bận lên, trông thấy giờ phút này qυầи ɭóŧ hơi mỏng đã bị thấm ướt dán chặt lấy lỗ thịt đỏ au, nhìn vào cảnh này hắn không khỏi cảm thấy du͙© vọиɠ của mình sưng cứng tới thấy đau.
Nhẹ cắn một bầu vυ' sữa rồi lại nhả ra trong lưu luyến, hắn trượt lên trên lần mò tới vành tai mẫn cảm "Lát nữa Chi Chi phải nhịn kêu một chút nhé." Tiết Quỳnh Chi trông thấy sự gấp rút trong đáy mắt hắn.
"Tên khốn, ngươi!" Tiết Quỳnh Chi nghĩ đến việc có lẽ đám Mộc Cận còn chưa rời đi "Thả ta ra."
Phó Hoài Cẩn mắt điếc tai ngơ đè lại thân thể đang giãy giụa của nàng, thẳng thừng xé qυầи ɭóŧ ra một khe hở, nắn vuốt thịt trai bóng nước rồi lại cắm một ngón tay vào bắt đầu khuếch trương một cách chậm rãi.
"Phó Hoài Cẩn, chúng ta trở về, ta sợ ở chỗ này." Tiết Quỳnh Chi chỉ có thể trở nên mềm mỏng, trong cơ thể lại bị cắm vào một ngón tay, thân thể thoáng cái đã mềm nhũn, chỉ có thể vịn vào bờ vai của hắn.
"Đừng sợ, có ta ở đây." Phó Hoài Cẩn rất thích bộ dáng nàng hoàn toàn dựa dẫm vào mình, khẽ hôn một cái lên gương mặt nàng tựa như an ủi.
Thấy Tiết Quỳnh Chi đã động tình, hắn cởi bỏ quần dưới, một vật cứng nấn ná gân xanh nhảy ra, chỉa thẳng lên trời.
"Thực xấu!" Đây là lần đầu tiên Tiết Quỳnh Chi mặt đối mặt với nó, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng tuấn tú lãnh đạm của bản thân Phó Hoài Cẩn, không nghĩ tới nó lại có thể tráng kiện như thế, trách không được mỗi lần đều làm nàng tới đau lưng.
Phó Hoài Cẩn như đã phát hiện ra suy nghĩ trong lòng nàng, bèn đưa một tay cầm lấy tay nàng túm chặt dục long, dẫn dắt nàng tuốt lên tuốt xuống. "Chi Chi, sờ nó một chút, đây chính là của quý mỗi lần đều mang lại sung sướиɠ cho nàng."
Tiết Quỳnh Chi cảm giác hình như vừa đυ.ng vào, nó đã nhảy lên vài cái trong lòng bàn tay nàng, trên lỗ sáo mấp máy ứa ra từng dòng dịch thể trong suốt, dường như thể xác và tinh thần nàng đều bị côn ŧᏂịŧ nóng hổi trong tay hấp dẫn, một tay cũng khó nắm hết khó trách mỗi lần đút vào đều căng đau như vậy.
Cảm nhận sự khác biệt lúc tự dùng tay mình an ủi, được bàn tay mềm như không xương xoa bóp khiến hắn không khỏi phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái.
"Không muốn đâu, tay ta mỏi rồi." Không được một lúc Tiết Quỳnh Chi đã không muốn làm nữa.
"Thật là yếu ớt." Phó Hoài Cẩn vừa cười nhẹ vừa bóp chặt eo mềm của Tiết Quỳnh Chi nhấp lên, đỡ lấy du͙© vọиɠ sưng cứng cắm thẳng vào trong lỗ thịt.