Tiểu Công Chúa Của Trạng Nguyên

Chương 6: Khúc nhạc dạo

Gần đây hình như triều đình bề bộn nhiều việc, sau bữa tiệc cung đình hôm đó thì Phó Hoài Cẩn càng lúc càng bận rộn, mới đầu thì bữa trưa cùng bữa tối đều đến chỗ nàng, về sau chỉ có bữa tối mới có thời gian, đến cuối cùng thì đến bữa tối cũng không có thời gian.

Tiết Quỳnh Chi vẫn luôn ôn hoà, vốn trong lòng nàng đã không thích chuyện viên phòng với hắn, nhưng lần đầu tiên thì do Thái hậu chuốc thuốc, lần thứ hai là mình say rượu hỏng việc. Nghĩ như vậy trái lại Phó Hoài Cẩn là người hoàn toàn vô tội, chỉ là trong lòng nàng vẫn nuốt không trôi cục tức này.

Còn cái người ngày ngày vẫn tới nơi này, lúc nào cũng mang theo nụ cười ôn hòa chiều chuộng, chưa từng tức giận với lời châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nàng, những lời mà đến cả Mộc Cận cũng có hơi chịu không được.

Chỉ có ngẫu nhiên lúc nhắc tới Cố Nam Chinh, Phó Hoài Cẩn lập túc nói với giọng lạnh nhát "Lúc trước công chúa còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện đời, thần bằng lòng giúp công chúa cải tà quy chính."

Đối với chuyện này Tiết Quỳnh Chi chỉ hừ lạnh vài tiếng chữ cũng không để trong lòng

Hôm nay cũng là một ngày vô cùng nhàm chán, gần đây không có thế gia nữ quyến tổ chức tụ hội, đến cả dạo phố cũng không có chỗ đi. May mắn ma ma bên người Thái hậu sắp tới trong phủ, vị ma ma này cũng là người chăm nom Tiết Quỳnh Chi từ nhỏ tới lớn, trong lòng luôn yêu thương nàng như cháu gái nhỏ của mình.

"Công chúa ngài là lá ngọc cành vàng, không cần đến cửa tiếp đón lão nô." Ma ma vừa xuống xe ngựa đã thấy Tiết Quỳnh Chi đứng ở cửa ra vào nhìn quanh.

"Ma ma, Chi Nhi muốn sớm gặp người mà, đã lâu Chi Nhi không gặp ma ma rồi." Tiết Quỳnh Chi cầm lấy cánh tay ma ma bắt đầu làm nũng.

"Công chúa thành thân rồi mà vẫn còn tính tình trẻ con." Ma ma nhìn còn là bộ dáng nhõng nhẽo của Tiết Quỳnh Chi, trong lòng có chút an ủi.

"Ma ma, gần đây thân thể hoàng tổ mẫu tốt chứ?" Tiết Quỳnh Chi kéo ma ma ngồi xuống hỏi.

"Thái hậu nương nương vẫn an khang nhưng cứ luôn nhắc tới người." Ma ma vừa nói vừa đánh giá gian phòng này.

Phát hiện được ánh mắt nhìn quanh bốn phía củama ma. "Ma ma làm sao vậy, gian phòng kia có vấn đề gì không?"

"Công chúa, thực ra lần này đến đây, lão nô cũng là phụng chỉ thị của Thái hậu nương nương." Ma ma nhìn bộ dạng ngơ ngác không hiểu gì của Tiết Quỳnh Chi."Thái hậu nghe được lời ra tiếng vào trong nội cung, nói là tình cảm của công chúa với Phò mã không hòa thuận phân phòng nghỉ ngơi, Thái hậu nương nương không tin nên phái lão nô đến đây, công chúa, người là biết Thái hậu nương nương còn muốn ôm cháu ngoại đấy."

"Ma ma, ta chỉ là còn chưa quen ngủ chung giường với người ngoài." Không nghĩ tới cái cớ này mà Tiết Quỳnh Chi cũng có thể đưa ra được.

"Công chúa, bất cứ chuyện gì cũng có bắt đầu mới có thể quen thuộc." Ma ma nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của nàng "Mộc Cận nhanh tìm người đưa đồ vật cuuar Phò mã gia đến trong phòng."

"Vâng." Mộc Cận cũng không dám phản kháng.

"Ma ma có thể quá nhanh rồi hay không." Tiết Quỳnh Chi vô lực ngăn cản.

"Công chúa, Thái hậu nương nương rất lo lắng cho người, phải như vậy, Thái hậu nương nương mới an tâm." Ma ma vừa nhìn hạ nhân bận rộn vừa nói giọng vui mừng.

Sau khi giữ ma ma lại dùng xong ăn trưa, nàng mới lưu luyến không rời đưa tiễn ma ma.

"Mộc Cận, vì sao việc này lại bị hoàng tổ mẫu biết rõ."

"Nô tỳ không biết." Trong lòng Mộc Cận lại nghĩ chuyện hai người ở riêng người hầu cũng đều biết cả, nói không chừng là nô tài lắm mồm nào đó truyền đi."Có cần nô tỳ chuyển đồ của Phò mã trở lại không ạ "

"Đợi tự hắn chuyển." Tiết Quỳnh Chi nhắm mắt làm ngơ đi đình hóng mát trong vườn hoa

Phó Hoài Cẩn hết bận công vụ, từ chối lời mời dùng bữa của hoàng thượng một cách nhã nhặn, tính thời gian có lẽ bên phía Thái hậu cũng đã làm xong chuyện, chỉ là nghĩ tới lát nữa trở về sẽ khó tránh khỏi quần nhau một phen. Nhưng mà lại có thể tới gần nàng một chút, trong mắt Phó Hoài Cẩn tan đi vẻ lạnh nhạt. Gần đây công vụ thật sự bận rộn, đã rất lâu rồi chưa thân mật, trong lòng khó tránh khỏi có chút vội vàng xao động, hắn bèn hơi hơi nhắm mắt xoa bóp huyệt thái dương.

Lúc vừa rời cung toan bước chân lên xe ngựa, lại trông thấy Cố Nam Chinh, muốn nhanh đi về không muốn vướng vào mấy chuyện linh tinh, hắn đạp thẳng lên xe ngựa, sau khi đã ngồi vững vàng, lại nghe thấy âm thanh gõ cửa "Cộc cộc".

"Không biết Cố Tướng quân có gì chỉ giáo." Đối đãi với hắn ta thật sự không cách nào dùng nổi sự kiềm chế bình thường vốn có của mình, Phó Hoài Cẩn lạnh lùng nói.

"Phó đại nhân, gần đây thần có được một miếng ngọc quý tỏa ra hơi mát, thần nghĩ đến Quỳnh…công chúa sợ nóng nhất, mong rằng Phó đại nhân chuyển giao." Cố Nam Chinh nghe ra sự không vui trong giọng nói của hắn.

"Cố Tướng quân yên tâm, bổn quan sẽ chăm sóc công chúa chu đáo, vật báu như vậy cứ để lại cho Tướng Quân phu nhân đi." Phó Hoài Cẩn nhìn lướt qua ngọc thạch, ý nói: "Cố Tướng quân đã đưa ra lựa chọn rồi thì đừng có mơ tưởng muốn vẹn toàn đôi bên."

Nói xong bèn phân phó gã sai vặt đánh ngựa rời đi.

Chỉ để lại một mình Cố Nam Chinh đứng ở cửa cung, hai tay rủ xuống nắm ngọc thạch nhô lên gân xanh.

"Công chúa đâu." Phó Hoài Cẩn đi thẳng đến phòng ngủ của Tiết Quỳnh Chi, vốn tưởng rằng sẽ gặp được nàng vừa ăn bữa tối vừa chờ đợi chất vấn mình.

"Sau giờ Ngọ công chúa vẫn luôn đứng hóng mát ở đình nhỏ trong vườn hoa." Một người hầu bên cạnh bẩm báo.

"Hồ đồ, công chúa không hiểu chuyện, không lo lắng cho thân thể, các ngươi không biết khuyên nhủ hay sao." Phó Hoài Cẩn nhớ tới mùa hè lúc nào nàng cũng thích mặc váy lụa mỏng manh.

Trong đình nhỏ

"Buổi chiều công chúa ở lại chỗ này thì kiểu gì cũng sẽ dùng bữa ở đây, buổi tối sẽ có sương lạnh, bị nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ." Mộc Cận bố trí một bàn đồ ăn.

"Ối giời, Mộc Cận à, Bổn cung thật sự không muốn ở mãi trong phòng ngủ, đều là đồ vật của cái người đáng ghét kia!" Tiết Quỳnh Chi dùng bữa một cách nhàn nhã "Hơn nữa ở chỗ này mát mẻ, còn có cảnh đẹp có thể ngắm."

"Công chúa thật sự là hăng hái, dùng bữa còn muốn ngắm cảnh đẹp." Người chưa tới âm thanh đã tới trước.