(Hoa Cỏ May: Cảm ơn bạn Thu Nguyen và bạn Nhii Nhii đã để cử cho truyện nha!)
.......
Phó Hoài Cẩn không muốn rút ra, cảm nhận từng trận dư vị, còn chưa đã nghiền, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cực độ buồn ngủ của nàng bèn thuận theo tư thế đó nằm xuống, để Tiết Quỳnh Chi nằm trên người mình. Thân thể kiều mềm của Tiết Quỳnh Chi đã sớm tiêu hao hết thể lực, lúc này cũng nằm sấp một cách dịu dàng ngoan ngoãn.
"Ngủ đi." Phó Hoài Cẩn an ủi Tiết Quỳnh Chi với vẻ mặt đầy thỏa mãn, nhẹ vỗ về vai gầy của Tiết Quỳnh Chi.
Tiết Quỳnh Chi buồn ngủ tới mơ mơ màng màng, nhẹ nói ". Quá tức bụng, lấy ra!" Lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bị chặn đứng ở trong tử ©υиɠ, căng tức tới sợ, muốn nặn thứ đó ra ngoài. Giữa lúc co bóp lại làm cho nó cứng ngắc.
Phó Hoài Cẩn xoa xoa bụng dưới hơi phình, đáy mắt u ám, cứ như nơi này đang thai nghén một đứa bé, khàn giọng nói "Không ngủ thì làm thêm lần nữa."
Nghe thấy lời ấy, Tiết Quỳnh Chi lập tức rầm rì đi ngủ, trong lòng hiện lên chút cảm giác quái lạ, cảm giác hôm nay hắn đặc biệt tàn nhẫn, giống như đang trừng phạt nàng vậy.
Sáng sớm, bởi vì bữa tiệc trong cung hôm qua mà không cần tảo triều.
Tiết Quỳnh Chi ngủ yên cả đêm, đau đầu lúc tỉnh lại sau khi say rượu cộng với hậu quả túng dục chính là đến sức để giơ ngón tay cũng không có. Phát hiện thân dưới còn chứa đựng một cái côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đang chậm rãi thô cứng, mạnh đập thình thịch đầy sức sống.
Nhìn trong ánh mắt tỉnh táo của Phó Hoài Cẩn tràn đầy vui vẻ, Tiết Quỳnh Chi nhịn không được đánh cho hắn một cái.
"Ngươi quá mức láo xược, lăn xuống cho bổn cung!"
Nhìn Tiết Quỳnh Chi phô trương thanh thế, Phó Hoài Cẩn khẽ cười một tiếng: "Công chúa, thần cứng ngắc rồi."
Nói xong bèn ôm nghiêng người nàng, thuận tay cầm nhéo núʍ ѵú sưng cứng, nâng một chân nàng lên rồi nương theo chất lỏng lưu lại tối hôm qua bắt đầu chạy nước rút.
"Đồ khốn nhà ngươi!" Huyệt thịt vốn sưng đỏ bị xay nghiền bởi cường lực làm cho thanh âm cũng kèm theo tiếng nức nở, vật lớn đột nhiên xuất hiện làm cho hoa huyệt co rụt lại.
"Chi Chi rơi lệ thật làm cho phu quân sinh ra thương tiếc" Hắn dịu dàng liếʍ sạch nước mắt nơi khóe mi, động tác lại càng thêm hung ác, lúc nghiền qua một mầm thịt mềm hơi nhô lên, cảm nhận nàng bỗng chốc run rẩy, trong lòng hiểu rõ bèn điều chỉnh tư thế gắng sức đυ.ng mãi vào chỗ kia, thậm chí lỗ sáo phía trước qυყ đầυ cũng ngậm lấy thịt mềm.
"A... A." Tiết Quỳnh Chi trải qua giày vò cả đêm vốn đã nhạy cảm tới tận cùng, đến cả hô hấp cũng bị đυ.ng tan thành mảnh nhỏ. Nhanh chóng đã trèo lêи đỉиɦ núi, run lẩy bẩy tiết ra, trong huyệt nhỏ ướŧ áŧ phun ra một dòng nước xối thẳng lên qυყ đầυ.
Nghĩ đến chuyện từ tối hôm qua tới giờ đã bị thay đổi biện pháp liên tục "Ức hϊếp", trong lòng Tiết Quỳnh Chi cảm thấy vô cùng ấm ức, nàng bắt đầu nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào.
Phó Hoài Cẩn bị bỏng, tưởng rằng Tiết Quỳnh Chi mới trải việc đời, tối hôm qua cũng đã huyên náo đủ rồi, bèn không nhẫn nại nữa.
"Thật là một em búp bê xinh đẹp." Hắn cười nói với Tiết Quỳnh Chi đang khóc đến toàn thân cũng bắt đầu run rẩy. Bởi vì thút thít nỉ non khiến cho lỗ thịt càng thêm xoắn chặt gậy rồng, làm hắn lại thúc hông dùng sức, sau chừng trăm cái va dập tàn nhẫn lại là một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cọ rửa lỗ thịt, bỏng đến hai mắt nàng đờ đẫn, lêи đỉиɦ thêm một lần nữa lại.
Phó Hoài Cẩn đã thoáng thỏa mãn "Đưa nước ấm vào."
Nha hoàn ngoài cửa nghe được giọng nam trầm thấp không khỏi xấu hổ, nghĩ đến tiếng cầu xin mềm mại đáng yêu vừa rồi của công chúa, lại càng thêm ngượng ngùng.
Sau khi tự tay rửa mặt cho Tiết Quỳnh Chi, dỗ dành nàng chìm vào giấc ngủ hắn bèn đi tới thư phòng. Phân phó Mộc Cận phải cho công chúa dùng bữa đúng giờ.
Tiết Quỳnh Chi bị giằng co hồi lâu, cho đến lúc ăn trưa mới tỉnh lại tron mơ màng.
"Công chúa, nên dùng bữa. Nô tỳ đỡ người đứng lên." Mộc Cận đưa lên một chiếc khăn tay sạch sẽ.
"Ta ngủ lâu như vậy." Từ tối hôm qua đến giờ Tiết Quỳnh Chi đã không ăn uống gì mấy, giờ phút này đã sớm đói bụng đến mức ngực dán vào lưng rồi. Nàng vươn tay để Mộc Cận hầu hạ mặc quần áo, nhìn thấy trên cánh tay dày đặc dấu vết tím xanh, lập tức nhớ lại chuyện buổi tối.
"Công chúa, nô tỳ thấy Phò mã gia cực kỳ yêu thương công chúa, hôm qua khi trở về cũng không cho người chạm vào một cái, Thái hậu nương nương nói đúng, là kim đồng ngọc nữ." Mộc Cận giúp Tiết Quỳnh Chi mặc quần áo với bộ dạng tương đối xấu hổ.
"Đừng nhắc lại việc này nữa." Đầu óc nàng vẫn còn chút hỗn loạn.
"Vâng, công chúa." Mộc Cận cảm thấy có lẽ công chúa thẹn thùng rồi.
Sau khi ăn cơm xong, Tiết Quỳnh Chi ngồi trên sạp êm cạnh cửa sổ ngẩn người, nghĩ đến Phó Hoài Cẩn, thực ra tuy rằng bản thân nàng lúc trước chưa từng làm chuyện nam nữ, nhưng trong lòng cũng không quá để ý, dù sao nếp sống của vương triều cũng cởi mở, có rất nhiều công chúa lập phủ riêng, nuôi trai lơ.
Sau khi Tiết Quỳnh Chi trải qua chuyện với Cố Nam Chinh chỉ muốn xuất cung thành lập phủ đệ, nếu như gặp được người vừa ý thì sẽ đón vào trong phủ, thế nhưng Thái hậu cảm thấy đó cũng không phải kế lâu dài, cộng với việc Hoàng Đế cứ luôn tán dương Tân khoa Trạng nguyên trước mặt Thái hậu, sau khi cẩn thận nghe ngóng hóa ra hắn lại là cô nhi, nghĩ đến không cần để ý tới sắc mặt nhà chồng, trong lòng Thái hậu lập tức có kế hay. Cố ý bảo Hoàng Đế truyền Phó Hoài Cẩn tiến cung cùng dùng bữa với Thái hậu, trong lòng bà lại càng hài lòng.
Chuyện này có chút việc xen giữa, trong lòng Hoàng Đế đương nhiên hướng vào Phó Hoài Cẩn, một người có tài trị quốc lại còn xuất thân nghèo khó, vô cùng thích hợp làm Phò mã. Chỉ là ông muốn hắn làm Phò mã của công chúa con gái ruột của ông, mà không phải Phò mã của Tiết Quỳnh Chi, sau khi nghe được lời đề nghị của Thái hậu. Ông lén lút triệu kiến Phó Hoài Cẩn, Phó Hoài Cẩn nói giọng bình thản "Tạ bệ hạ ưu ái, thần nghe nói công chúa Quỳnh Chi kim chi ngọc diệp, có tư thế khuynh quốc khuynh thành, thần cũng không thể là ngoại lệ."
Vốn Hoàng Đế chỉ muốn làm cho có thôi, trong lòng ông vẫn muốn cho hắn lấy công chúa của mình, nhưng thấy Phó Hoài Cẩn cũng tránh không được thói hư tật xấu háo sắc, trong lòng cảm thấy hắn cũng không phải mối duyên tốt không muốn thiệt thòi cho công chúa của mình, bèn hắng giọng một cái "Tuy Quỳnh Chi xinh đẹp nhưng tính cách không dịu dàng hiền thục bằng Ngũ công chúa, thôi vậy, ái khanh đã muốn thì hãy biết quý trọng Quỳnh Chi của trẫm."
Đương nhiên trong lòng thái hậu rõ ràng ý tưởng của Hoàng Đế, nhưng mà cũng không nói mấy việc nhỏ quanh co vòng vèo này với Tiết Quỳnh Chi, bà chỉ mong cho Tiết Quỳnh Chi vẫn mãi có thể không buồn không lo.