Tiểu Công Chúa Của Trạng Nguyên

Chương 3: Say rượu

Sau khi ôm Tiết Quỳnh Chi lên xe ngựa, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ động lòng người là một nụ cười ngây ngô. Phó Hoài Cẩn nhịn không được nhéo lấy gương mặt Tiết Quỳnh Chi.

"A... ưʍ..." Tiết Quỳnh Chi bị bóp mặt, nhịn không được mềm giọng kêu đau.

Khiến cho Phó Hoài Cẩn máu nóng xộc lên "Chi Chi, ta vẫn nên nhịn cho tới lúc về trong phủ."

Nhìn cánh môi đỏ tươi của Tiết Quỳnh Chi, Phó Hoài Cẩn cúi đầu ngậm mυ'ŧ môi dưới của nàng, thật non nớt, nhịn không được nhẹ cắn một cái "Chi Chi, ta vẫn còn tức giận về chuyện ngày hôm nay." Nhìn thấy trên bờ môi xuất hiện dấu răng rất nhỏ, Phó Hoài Cẩn lại đau lòng liếʍ láp nó vài cái, trong mắt hắn đều là dịu dàng lưu luyến, lưỡi dài luồn vào trong đùa chơi với cái lưỡi thơm.

"Ưm ưʍ..." Cảm giác hô hấp khó khăn khiến cho Tiết Quỳnh Chi bắt đầu giãy giụa.

Nụ hôn thật dài chấm dứt, Phó Hoài Cẩn nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ ửng của Tiết Quỳnh Chi trong ngực với vẻ thỏa mãn.

"Đúng là đứa bé không ngoan dù sao vẫn là phải có trừng phạt."

Nhớ tới đêm động phòng Tiết Quỳnh Chi cũng say rượu, Phó Hoài Cẩn cảm giác thân thể càng lúc càng gấp gáp.

Rất nhanh đã đến phủ công chúa.

Phó Hoài Cẩn ôm ngang Tiết Quỳnh Chi xuống xe ngựa."Phò mã gia, giao công chúa cho nô tỳ hầu hạ đi." Mộc Cận ở một bên nói.

"Nếu như đã nói ta là Phò mã, chăm sóc cho công chúa là chức trách của ta, lát nữa chuẩn bị chút nước ấm đưa vào." Phó Hoài Cẩn đi tới trước cửa.

"Nhưng công chúa nàng..." Mộc Cận vốn muốn nói công chúa không thích người khác đυ.ng vào, nhưng lúc nhìn đến ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của Phó Hoài Cẩn thì lại không dám nói lời nào nữa. Mộc Cận cảm thấy Phò mã bây giờ cùng Phò mã lúc bình thường không quá giống nhau.

Phó Hoài Cẩn đặt Tiết Quỳnh Chi trên giường, cởi giầy cùng vớ cho nàng, dùng nước ấm chà lau gương mặt cùng hai tay của nàng. Phân phó đám người Mộc Cận có thể về sớm nghỉ ngơi, Mộc Cận vốn không muốn, nhưng không biết làm sao Tiết Quỳnh Chi quá say không có chỗ dựa, cũng chỉ có thể rời đi.

Phó Hoài Cẩn trở lại bên giường, nhìn ngắm Tiết Quỳnh Chi mang theo nụ cười ngây ngô, bàn tay cởi bỏ quần áo của Tiết Quỳnh Chi một cách chậm rãi, từng chiếc quần chiếc áo bị ném rơi trên mặt đất.

Đệm chăn hôm cưới vẫn không thay đổi, trên chiếc giường màu đỏ chót là Tiết Quỳnh Chi trắng muốt kiều mềm, dường như cảm nhận được một chút hơi lạnh, nàng cuộn mình lại co rúc. Lúc này, Phó Hoài Cẩn cũng cởi hết quần áo phủ phục lên giường, quỳ gối hai bên đùi Tiết Quỳnh Chi, ngăn không cho nàng co người lại.

Ngắm thiếu nữ chìm trong cái bóng của mình, một tay Phó Hoài Cẩn mân mê núʍ ѵú một bên, vừa ngậm lấy vυ' trắng bên còn lại, dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ núʍ ѵú nhạy cảm, chỉ chốc lát, hai bên núm đều nhô cứng lên cả.

Tiết Quỳnh Chi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không khỏi rêи ɾỉ ra tiếng "Ưʍ. Hức..." Nàng thò tay muốn túm lấy bàn tay quậy phá của Phó Hoài Cẩn.

"Chi Chi thực là ngoan!" Phó Hoài Cẩn nhìn bàn tay yếu ớt phủ lên tay mình, vừa ngậm vυ' vừa nói giọng lúng búng.

Một đường hôn ẩm ướt lên trên, lưu lại từng chuỗi mai đỏ, mυ'ŧ vào đến xung quanh xương quai xanh lại nhịn không được dùng mũi răng cẩn thận cọ mài lên đó, chỉ chốc lát đã để lại một dấu răng dễ làm người chú ý, lúc này Phó Hoài Cẩn mới hài lòng nở nụ cười, nhìn Tiết Quỳnh Chi dường như bị đau đến nhăn lông mày, vì vậy hắn lại liếʍ liếʍ vỗ về nàng. Nhìn hai mắt nàng đờ đẫn, đôi mắt bình thường sáng long lanh bây giờ đã nhuốm ướt, xuất hiện màu du͙© vọиɠ.

Phó Hoài Cẩn nghĩ đến sắc màu diễm lệ đó của nàng chỉ vì mình mà lộ ra, con mắt hắn trầm xuống, không khỏi hôn lên cặp môi đỏ mọng ngày nhớ đêm mong, cẩn thận ngậm lấy luồn lưỡi vào, khuấy đảo lưỡi thơm của nàng nhảy múa cùng mình.

Tiết Quỳnh Chi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắt đầu nghẹn ngào nức nở, hai tay đẩy Phó Hoài Cẩn trong vô lực. Phó Hoài Cẩn nhịn không dán mình lên người Tiết Quỳnh Chi, núʍ ѵú hai người chạm nhau không ngừng cọ xát.

"Ôi a..." Tiết Quỳnh Chi yếu ớt lắc đầu chỉ muốn thoát khỏi cảm giác khó chịu này, cho dù làm gì Phó Hoài Cẩn cũng có thể ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng một cách chính xác.

Hắn đưa tay nắm chặt một bầu vυ', dùng sức lực vừa phải xoa bóp thành đủ loại hình dạng, một tay còn lại trượt vào giữa hai chân Tiết Quỳnh Chi, đẩy hai mảnh thịt trai ra, cảm nhận được hơi hơi ướŧ áŧ, hài lòng nở nụ cười.

Hai ngón tay hắn nắm lấy viên thịt nhỏ bắt đầu xoa nắn, Tiết Quỳnh Chi chịu không được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhịn không được ưỡn cả người, càng kề sát vào Phó Hoài Cẩn, gia tăng mức độ cọ xát giữa núʍ ѵú hai người, "A.... ưʍ... Không." Tiếng rêи ɾỉ vụn vỡ tràn ra từ trong bờ môi bị ngậm chặt.

Phó Hoài Cẩn nhìn gương mặt nghẹn đỏ vì thiếu không khí, bèn buông tha cho nàng, cúi người ngậm lấy núʍ ѵú nhô lên dâng tới cửa. Ngón tay để phía dưới cũng đã nhẹ đâm vào, Tiết Quỳnh Chi bị xâm phạm cả trên lẫn dưới bắt đầu vặn vẹo trong khó nhịn.

"Chi Chi của ta sốt ruột rồi." Phó Hoài Cẩn cười khẽ một tiếng, banh hai chân Tiết Quỳnh Chi ra, quỳ gối chính giữa, nhìn ngắm trên thịt huyệt non nớt hồng hào dính đầy chất lỏng óng ánh. Hắn cúi người thở ra hơi nóng, vừa nhìn lỗ thịt run run rẩy rẩy vừa hôn lên, dùng đầu lưỡi đẩy huyệt thịt ra, răng cọ xát viên thịt nhỏ, cảm nhận nó bắt đầu trở nên sưng to.

Nhìn thấy Tiết Quỳnh Chi vừa rêи ɾỉ vừa đưa một tay xoa núʍ ѵú trong vô thức, một tay sờ đến trên tóc Phó Hoài Cẩn, đùi cũng kẹp càng chặt hơn không biết là muốn giữ lại hay là muốn chối từ.

Phó Hoài Cẩn buông tha cho viên thịt, vươn đầu lưỡi vào lỗ nhỏ, từ sau khi động phòng không làm thêm lần nào, huyệt thịt vô cùng nhiệt tình, chỉ mới đút đầu lưỡi vào đã cảm nhận được huyệt bánh bao trắng nõn chặt chẽ. Đầu lưỡi bắt chước dươиɠ ѵậŧ không ngừng vào ra, chỉ chốc lát đã nước nôi tràn trề, lúc này, đầu lưỡi vô tình va phải một vùng thịt nhô cao, cả người Tiết Quỳnh Chi run lên, ngay tiếp theo, Phó Hoài Cẩn bèn điều chỉnh phương hướng, chỉ tấn công vào mỗi một vùng thịt đó.

Một tay vẫn còn xoa nắn hạt đậu nhỏ đáng thương, thấy nó sung huyết mà vẫn không ngừng gẩy chơi nó, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai tầng chỉ trong chốc lát, Tiết Quỳnh Chi đã rùng mình phun nước, một dòng chất lỏng xối đến đầu lưỡi, Phó Hoài Cẩn ra sức bú ʍúŧ không sót một giọt.

Hắn còn hít mạnh vào một hơi, làm cho cả người Tiết Quỳnh Chi ửng đỏ, hai con mắt khép hờ mờ nước, nhìn lên trên trong đờ đẫn.

Vừa cao trào xong một lần, Tiết Quỳnh Chi tỉnh táo lại một chút, giữa lúc mơ mơ màng màng nàng trông thấy một cái đầu đen chui rúc giữa hai chân mình.

"Ngươi làm gì vậy." Ngữ điệu vốn định chất vấn lại biến thành mềm nhũn như đang làm nũng.