Chương 21: Một người khác hoàn toàn
Không gian trong phòng bỗng chốc trở nên ngưng trệ và yên tĩnh lại.
Chỉ có Trương Chính Lương trên giường vẫn còn đang cười điên cuồng, không hề quan tâm đến vết thương trên thân mình, ngược lại cứ lặp đi lặp lại nỉ non một câu, nghe mà dựng tóc gáy.
"Ha ha ha a... cô ta cũng sẽ tới tìm các người, sẽ tới tìm các người..."
Nét mặt cha Cấm cứng ngắc, Cấm Nguyệt cũng không khá hơn, cô ta nghe thấy những lời Trương Chính Lương nói, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ban ngày, em gái Nhan Thế Lương, Nhan Bạch nói, môi tái nhớt, tay theo thói quen che ngực.
Cô ta không tin trên thế giới này có ma quỷ, nhưng những gì xảy ra quá trùng hợp...
Cấm Nguyệt tiến lên, nhìn Trương Chính Lương quằn quại trên giường, cẩn thận mở miệng.
"Bác sĩ Trương, ông có khỏe không? Còn nhớ rõ tôi không, tôi là người nhà họ Cấm..."
Nào biết, Cấm Nguyệt còn chưa nói hết, Trương Chính Lương như chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bật dậy, ánh mắt giăng kín tơ máu nhìn Cấm Nguyệt, miệng cười toe toét ra, lớn tiếng lặp đi lặp lại câu nói kia.
"Cô ta đã trở về, sẽ tới tìm mấy người thôi…sẽ tới tìm mấy người thôi..."
"Choang..." Sắc mặt Cấm Nguyệt tái nhợt lui về phía sau, tay không cẩn thận va phải bình hoa trên tủ đầu giường.
"Nguyệt Nguyệt, không sao chứ..., chúng ta đi ra ngoài trước." Cha cô ta thấy Cấm Nguyệt bị dọa thành vậy, vội vàng đỡ Cấm Nguyệt ra khỏi phòng, mặc dù đã đóng cửa, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy Trương Chính Lương không ngừng lặp lại câu nói kia.
"Cục trưởng Trịnh... chuyện này không đùa được đâu, bác sĩ Trương sao có thể vô duyên vô cớ trở nên như vậy? Dáng vẻ như bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ..."
Cha Cấm bình tĩnh lại, mở miệng nói.
"Tôi cũng rất muốn nói chuyện đó đây... hai người ngồi đây xem cái này đi." Cục trưởng Trịnh mời cha Cấm và Cấm Nguyệt xem một hình ảnh.
Trên màn hình đúng là hình ảnh được camera mini quay lại trong phòng nhỏ, trong lan can có hai thiếu nữ, trên người đều khoác áo rộng che cả thân, nơi cổ trần trụi có dấu vết rõ ràng, hiển nhiên là bị bắt đeo thứ gì đó rất lâu mới để lại dấu vết đó.
Bên ngoài lan can, có hai vị cảnh sát đang ngồi, trong đó một người cầm bút đang ghi chép, người còn lại thì đặt câu hỏi, nhìn vẻ mặt bọn họ ủ rũ, chắc là không có tiến triển quá lớn.
"Cục trưởng Trịnh, ông cho chúng tôi xem cái này làm gì?" Cha Cấm nhíu mày, có chút khó hiểu, hiện tại ông ta đang vội chuyện của Trương Chính Lương.
"Đây là chuyện liên quan đến Trương Chính Lương, lúc chúng tôi nhận được điện báo và cảnh sát chạy tới nhà Trương Chính Lương, thì thấy hai cô gái này bị cầm tù trong nhà, tay cầm dao phẫu thuật đâm Trương Chính Lương."
Cha Cấm nghe thấy Cục trưởng Trịnh nói như vậy, giãn mày ra, nói.
"Nói như vậy, chính là..."
"Không... Tuyệt đối không phải.” Cục trưởng Trịnh lắc đầu.
“Tôi nói đơn giản với ông thế này đi, chuyện này có tính chất rất ác liệt, đầu tiên Trương Chính Lương lừa gạt thiếu nữ, giam nhốt người trái phép, đồng thời còn tiến hành xâm phạm thân thể, khiến người ta bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, sau khi bệnh tình của ông ta có chuyển biến tốt đẹp, chúng tôi sẽ cân nhắc đến việc xử phạt ông ta, còn hai thiếu nữ này, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm người nhà của họ. Tuy trước đó tôi có nói, lúc đến nhà Trương Chính Lương người đang đâm ông ta chính là hai người họ, nhưng thực tế người gây tổn thương chính rồi bức điên Trương Chính Lương như thế này hoàn toàn là một người khác”.
“Người khác?” Cấm Nguyệt không khỏi kinh ngạc hỏi.