Suy nghĩ này gần như chỉ lướt qua trong khoảnh khắc, bọn họ lập tức cảm thấy không thể tin nổi.
Vì sao bọn họ lại nghĩ như vậy? ?
"Cha, mẹ, chị gái, cùng với anh, không biết tìm con có chuyện gì ạ?" Cấm Bạch chầm chậm bước lên, đôi mắt thuần khiết vô tội, khóe miệng hơi nhếch lên, trông có vẻ hồi hộp nhìn đám người trước mắt, lông mi như rẻ quạt chớp chớp.
"Ừm... Nhan Bạch..." Cha Nhan mở miệng, ho khẽ một tiếng, vốn định hưng sư vấn tội, nhưng lúc này ông ta bỗng nhiên có chút không biết nên nói gì.
Nhưng mẹ kế Dương Hải Mị bên cạnh nhìn cảnh tượng này thấy có chút không ổn, bà ta nhíu mày, sau khi vợ trước của cha Nhan qua đời, bà ta mang theo con gái công khai vào ở, tuy không cho bà ta được danh phận, nhưng nghiễm nhiên lại giao tất cả quyền lợi của nữ chủ nhà cho bà ta.
Chính bởi vì vậy, bà ta bắt đầu trải phẳng đường đi cho con gái mình, đầu tiên là đôi trai gái mẹ Nhan để lại, đối với Nhan Bạch tuổi còn nhỏ, bà ta tận sức đối xử tốt ở mặt ngoài, nhưng lại âm thầm dạy con gái mình là Nhan Ngọc Kiều đi bôi đen Nhan Bạch, dần dà...
Nhan Bạch trở thành người có cá tính âm trầm, kiêu căng tự đại, thâm hiểm liên tiếp hại chị gái cùng mẹ kế vẫn luôn bảo vệ mình trong trong mắt người ngoài, tại trường học, trong mắt người khác, Nhan Bạch cũng trở thành một thiếu nữ âm trầm, tính tình quái gở, thành tích học tập xếp ở tầng đáy, thầy cô và bạn bè đều không quý, thậm chí còn ngấm ngầm giúp Nhan Ngọc Kiều, có rất nhiều người cùng đi bắt nạt Nhan Bạch, khiến cho Nhan Bạch càng thêm tự bế nhu nhược.
Nhan Ngọc Kiều nhờ có sự làm nền của Nhan Bạch mà càng thêm ưu tú.
Lâu ngày, cha Nhan và Nhan Thế Lương, cũng bắt đầu ghét Nhan Bạch, không còn chú ý tới Nhan Bạch, mà càng thêm đối tốt với Nhan Ngọc Kiều, lấy Nhan Ngọc Kiều làm niềm kiêu ngạo.
Lần này, Nhan Bạch bị rơi vào trong tay bọn buôn người, đương nhiên cũng là do bà ta ra tay, bà ta tự nhận mình làm rất sạch sẽ, cùng lắm cũng chỉ khiến người ta cho rằng, Nhan Bạch vì không muốn muốn đi học, cho nên mới bỏ nhà trốn ra ngoài, sau đó tự trốn đến nơi không ai thấy, bà ta gần như nắm chắc, Nhan Bạch tuyệt đối không có khả năng trở về, nhưng...
Hiện tại, Nhan Bạch không chỉ trở lại, mà còn bắt đầu thay đổi, cô để lộ dung mạo xuất sắc đè bẹp dí con gái bà ta, mà thái độ của cha Nhan và Nhan Thế Lương dường như cũng bắt đầu thay đổi, đây là điều mà bà ta tuyệt đối không cho phép.
"Nhan Bạch à, con không nói một tiếng đã rời nhà, hại cha mẹ lo khϊếp vía, mấy ngày qua, rốt cuộc con đã đi đâu, mẹ biết con không thích đến trường, nhưng cũng không thể không đi được, mẹ cũng biết con không thích mẹ, nhưng... mẹ chỉ quan tâm con thôi..."
Dương Hải Mị nhìn Cấm Bạch, trong mắt mang theo quan tâm, đau lòng, nghiễm nhiên là một người mẹ tốt đang quan tâm con gái, chỉ có điều nơi đáy mắt lại mang theo vài phần uy hϊếp.
"Đừng có bốc đồng thế, em gái, bạn em ở trường học gần đây luôn nhắc tới em với chị..." Nhan Ngọc Kiều cố ý nhắc đến bạn bè, y như mẹ cô ta, vẻ ngoài là đang quan tâm cô, trên thực tế lại mang theo ý uy hϊếp, những "người bạn" này chỉ sợ là có ý khác...
Ví như trước đây Nhan Bạch chỉ cần sợ là sắc mặt sẽ tái mét, sau đó sống chết không chịu đi học, thậm chí còn nhục mạ hai mẹ con bà ta, sau cùng khiến cha Nhan buồn bực, càng thêm ghét cô.
Nhưng lúc này, trước mặt là Nhan Bạch, linh hồn lại là Cấm Bạch, cho nên đương nhiêu đâu thể giống nhau.
Chớp mắt, Cấm Bạch đã nhếch môi cười ngọt ngào, có vẻ như rất vui, cặp mắt thuần khiết sáng sủa, giọng nói của thiếu nữ vô cùng trong trẻo.
"Đâu có, con rất chờ mong vào cuộc sống ở trường, còn có đám bạn bè của con nữa, mẹ và chị đối xử với con thật tốt."
Có hai người kia ở đây, có rất nhiều trò chơi thú vị đang chờ cô, xem ra, cuộc sống của cô sẽ không tẻ nhạt, cực kỳ đáng chờ mong ~ vì vậy tạm giữ mạng lại cho bọn họ đi.
Đối với biểu hiện lần này của Cấm Bạch, hai người sượng mặt, có phải Nhan Bạch quên uống thuốc không?
Trái lại, cha Nhan và Nhan Thế Lương lại nhìn Cấm Bạch thêm vài lần, Nhan Thế Lương không khỏi tiến lên phía trước, đứng ở bên cạnh Cấm Bạch, mở miệng.
"Sách lúc trước của em đều đã bị hư hại ít nhiều, buổi chiều vừa lúc anh muốn đến bệnh viện thăm người quen, thuận tiện dẫn em đi mua sách nhé, đi không?"
"Đi ạ, cám ơn anh!" Cấm Bạch nhìn về phía Nhan Thế Lương, bên tai có hơi đỏ ửng, sau đó lại có chút tò mò nhìn Nhan Thế Lương.
Nhìn Cấm Bạch như vậy, Nhan Thế Lương không khỏi nhếch khóe miệng, sao trước kia anh ta không phát hiện, em gái mình... lại đáng yêu thế này.
Cấm Bạch vui vẻ không phải giả, cô rất vui, đương nhiên là rất vui rồi, Nhan Thế Lương đến bệnh viện để thăm ai, đương nhiên là thăm người chị thân yêu của cô, Cấm Nguyệt, người đã đánh cắp trái tim cô, Cấm Nguyệt.
Vui quá đi mất, cô lại được nhìn thấy người chị “thân yêu” của mình bằng một thân phận khác.