"Cô... rốt cuộc cô là ai..." Bên trong tầng hầm ngầm u ám tịch mịch, chỉ đủ để nghe thấy vài tiếng tiếng hít thở mỏng manh, nhưng chính sự yên tĩnh ấy lại càng khiến cho người ta sởn gai ốc hơn, trên mặt đất loang lổ máu đỏ tươi, mùi máu tươi mê người từ từ truyền đến, giống như một cây anh túc đỏ diễm lệ.
Lúc này trên mặt đất có mấy người đang nằm ngổn ngang, trông rất quen mắt, đúng là tên đàn ông mập mạp cùng đám đàn em đi theo ông ta, hiện tại, bọn họ đã không còn kiêu ngạo như vừa nãy, một đám nằm rạp trên đất, quần áo trên người nhuốm máu, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, hoàn toàn không thể nhúc nhích, nơi cổ tay bị dao khoét một lỗ vừa đủ, đang không ngừng chảy máu, từng giọt máu chảy ra cho thấy tính mạng bọn họ đang cận kề cái chết.
Có chuyện gì khủng bố hơn việc nhìn tính mạng mình dần héo tàn mà không thể làm gì không?
"Sao?" Cấm Bạch mặc váy bông trắng, nơi bả vai hiện giờ còn đang chảy máu, nhưng cô lại như không có cảm giác, cô ngồi trên một chiếc ghế gỗ, đôi chân tuyết trắng dài nhỏ lộ ra ngoài đang lắc lư, bắp chân no đủ như ngọc. Tâm trạng cô bây giờ vô cùng tốt, khóe miệng ngâm nga câu hát, tiếng hát mềm mại ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ, cực kì dễ nghe, chỉ là lúc này, không ai có tâm trạng để thưởng thức.
Cấm Bạch đang thưởng thức khẩu súng cô chiếm được, ngón tay mảnh khảnh chạm vào cò súng, họng súng tối om có thể bắn ra viên đạn bất cứ lúc nào.
Khóe miệng cô có dính vết máu, làm nhuốm màu đỏ tươi lên cánh môi, một đôi mắt lấp lánh như sao, đẹp đến siêu thực, nụ cười mang theo sự dịu dàng cùng vẻ hiểu chuyện, dường như không nghe thấy câu hỏi của những gã kia.
"Các chú là đang chê cháu hầu hạ không tốt sao? Vì sao lại sợ cháu chứ... rõ ràng cháu không làm gì các chú mà, không phải đã nói trước là sẽ thả cháu đi à."
Cô đứng dậy, đi tới trước mặt người đàn ông quất roi cô, cười khúc khích.
"Tha cho tôi... Tha cho tôi... cô... cô có thể đi rồi, chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản cô, cô muốn cái gì, tôi đều có thể cho cô." Người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất run bần bật, nghĩ đến tình trạng thảm hại của người đàn ông mập mạp vừa rồi, ông ta suýt nữa tè ra quần, lúc này chỉ hận sao lại vớ phải sát tinh, rõ ràng trước đó người vẫn còn rất tốt, chẳng hiểu sao sau khi tỉnh lại lại thành ra thế này.
"Thật sao?" Cấm Bạch như đứa bé được khen, ánh mắt lấp lánh, mang theo vui sướиɠ, đến nụ cười trên môi cũng trở nên ngọt ngào chân thành hơn.
"Thật, thật, chỉ cần tôi có, tôi đều cho cô, chỉ cần cô tha cho tôi một mạng!" Ông ta vội vàng gật đầu như sợ mình nói chậm.
"Vậy được rồi, tặng mắt chú cho cháu được không, tuy rằng trông có có hơi xấu." Cấm Bạch chớp mắt, miễn cưỡng ra vẻ nhượng bộ, vươn tay sờ mắt người đàn ông, giống như đang cân nhắc thứ này có đáng để mình cất giữ hay không.
Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lại khiến lông tóc người đàn ông trung niên dựng đứng.
"..." 114 hình cầu màu bạc cứng ngắc lơ lửng trong không trung, nó là người tốt, người ở hành tinh này đều hung tàn thế sao.
...
Người bị nhốt trong l*иg, lớn có, nhỏ có, thiếu niên có, bất kể trước kia bọn họ có thân phận gì, hiện giờ đều không quan trọng, bọn họ đều biết vận mệnh tương lai mình như thế nào, phụ nữ may mắn thì có thể bán đến vùng núi xa xôi làm vợ, còn đàn ông may mắn thì có thể bị làm cho tàn phế, sau đó bán cho người khác trở thành công cụ xin ăn đầu đường, mà số phận đáng sợ nhất, đại khái chính là mất mạng, bị đám ma quỷ kia đưa lên bàn phẫu thuật, bị móc nội tạng rồi mang đến chợ đêm bán, thi thể bị ném vào lò hỏa táng.
Bất kể là vận mệnh nào, đều khiến họ rơi vào tuyệt vọng.
"Cạch cạch... lộc cộc..."
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân lảo đảo, bọn họ theo tiếng nhìn lại thì thấy thiếu nữ váy trắng, trên người lấm tấm máu, nhất là nơi bả vai bị thương rất nghiêm trọng, còn đang không ngừng rỉ máu, sắc mặt cô tái nhợt, mang theo vẻ kiên cường nhẫn nhịn, lúc này cô đang đi về phía đám người.
"Bọn họ nội chiến rồi, sau cùng chỉ còn lại một người, tôi nhân cơ hội đánh ngất xỉu, hiện tại tôi tới cứu mấy người."
Giọng nói thiếu nữ suy yếu, gương mặt tái nhợt, nụ cười thuần túy, giống như thiên sứ giáng xuống địa ngục giải cứu mọi người, người ở đây vốn đã không còn hi vọng, lúc này trong mắt lại dấy lên niềm tin, đồng thời cũng khắc sâu hình bóng thiếu nữ vào trong đầu, khó mà tin nổi, cô vừa mới chịu sự ngược đãi không thuộc về mình, mặc cho mình đầy thương tích, vẫn bất chấp nguy hiểm tới cứu bọn họ, chứ không phải bỏ trốn một mình, nếu đổi thành bọn họ, nhất định không dám dừng lại nơi này lâu thêm một giây.
"Loảng xoảng..." Chiếc chìa khóa trong tay chuyển động, trong khoảnh khắc, l*иg sắt đều bị mở ra, lúc mọi người lấy lại tinh thần thì bóng dáng thiếu nữ trước mắt đã không thấy tăm hơi.
Trong mắt mọi người đều mang sự cảm kích trước nay chưa từng có, trong lòng âm thầm thề, sau khi rời khỏi đây, nhất định tìm ra thân phận của ân nhân, báo đáp cô.
Nhất là một thiếu niên chật vật trong đó, toàn thân chồng chất vết thương, nhưng lại khó che dấu khí chất bất phàm, lúc này trong mắt cậu sáng chói, nhớ lại bóng dáng Cấm Bạch kia nãy, tựa như đã hạ quyết tâm.
...
Cấm Bạch cầm một con dao sắc trong tay, sắc mặt tái nhợt đi ra từ tầng hầm, thân thể cô lúc này vô cùng suy yếu, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngất lịm, vừa mới bước chân đến cửa, còn chưa kịp phản ứng đã thấy xung quanh vây đầy người, mà trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Không kịp nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy bóng dáng trước mắt mang theo luồng sát khí cùng sự uy hϊếp đè ép cô, con dao trong tay cô nhanh chóng đè lên yết hầu đối phương, mà đối phương thì dí một khẩu súng vào đầu cô, tay bóp cổ họng cô, đối phương rất nguy hiểm.
"Cô định làm gì."
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dồi dào từ tính, vô cùng dễ nghe, giọng điệu lạnh nhạt, như không hề để ý đến con dao đang đặt trên cổ mình lúc này, từ xa nhìn lại, bóng dáng hai người quấn lấy nhau, ai không biết, còn tưởng hai người là đang thân thiết ôm nhau.
"Gϊếŧ người." Cấm Bạch giống đối phương, ngữ điệu không thèm để ý, giọng nói thiếu nữ trong veo vô cùng êm tai, lúc này đầu cô hơi nhếch lên, khóe miệng treo nụ cười khẩy, con ngươi tối đen sáng bóng như hắc diệu thạch, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho ai thấy cô như vậy, đều khó sinh ý xấu hoặc là đề phòng.
Khoảnh khắc ngẩng đầu, vì vấn đề ánh sáng nên cô không thấy mặt đối phương, chỉ thấy đôi môi lạnh bạc của đối phương hơi nhếch lên, mang theo vài phần diêm dúa lẳиɠ ɭơ.
"Sao cơ...?" Người đàn ông khẽ nhếch môi.