Tân Di chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó sẽ nhìn thấy được Phó Cửu Cù sống động.
Vẫn là dưới thân phận nữ pháo hôi bị hắn bóp chết.
Cũng không biết là gặp được cái vận gì.
Vừa bắt đầu, nam chính đã đã chết, nhân vật đại phản diện lại đuổi tới.
"Câu dẫn Quảng Lăng Quận vương, kỳ này chết thảm rồi."
Tân Di nghĩ đến bối cảnh cốt truyện, tim đập nhanh hơn một chút.
Đối với con người sinh động có cảm giác đau đớn, chết có thể không sợ, nhưng sợ chính là "chết thảm".
Do đó, câu dẫn sẽ không có khả năng câu dẫn được, đời này cũng không thể đi câu dẫn.
Nàng thầm nghĩ chỉ phải cách Phó Cửu Cù càng xa càng tốt.
"Quận vương, ta không nháo, mà là ta đang bỏ trốn đào mạng."
Mưa bụi dày đặc, Phó Cửu Cù cung con đại hắc mã của hắn dường như đang hòa hợp cùng một chõ với mưa bụi, đẹp mắt, nhưng lại biếng nhác hờ hững.
"Vì sao phải trốn?"
Tân Di đứng dưới mái hiên, chỉ vào Lưu thị.
"Bọn họ muốn bắt ta trở về, thiêu chết ta."
Lưu thị vừa nghe, liền tức giận sôi gan.
Bà ta hận không thể tát cho tiểu đề tử này chết ngay tại chỗ—
Nhưng hôm nay Quảng Lăng Quận vương đột nhiên tìm tới cửa, tự xưng được Trương Tam lang giao phó, phải giúp đỡ chăm sóc vợ con trong nhà, cho dù bà ta không vui, cũng chỉ có thể chịu đựng nàng vài phần trước.
"Quận vương, là hiểu lầm. Đứa tam tức phụ này của dân phụ biết được tin Tam lang đã chết, liền cùng đồ tể Vương Đại ở ngõ nhỏ Điềm Thủy mắt đi mày lại, dân phụ bất quá chỉ mắng nàng ta có vài câu, nàng đã đòi sống đòi chết chạy ra khỏi nhà, muốn theo người bỏ trốn..."
Tân Di không để ý tới Lưu thị, ánh mắt mang ý cười nhìn Phó Cửu Cù.
Nhợt nhạt, lộn xộn, rải rác, bộ dáng kia trông giống như một bông hoa bị cơn mưa xối xả tàn phá, hơi khô héo, nhưng cũng quật cường.
"Bọn họ muốn bức tử ta, độc chiếm số bạc mà triều đình đã phúng điếu cho Tam lang."
Bạc phúng điếu là tiền trợ cấp. Lưu thị chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa một nửa số bạc cho tam tức phụ, nhìn thấy nàng cáo trạng với Phó Cửu Cù, bà ta liền bị chọc tức không thôi.
"Lão nương của ngươi còn chưa tắt thở đâu, khi nào đến phiên đứa tang môn tinh như ngươi lấy bạc phúng điếu của Tam lang? Rõ ràng là ngươi muốn tái giá với người khác, cố ý khắc chết Tam lang. "
*Tang Môn tinh (Sao Tang Môn): là bại tinh nên thường chủ về sự mất mát, buồn phiền, tang thương.
Tân Di liếc nhìn Lưu thị, khóe miệng khẽ nhúc nhích.
"Nếu ta có thể khắc, người đầu tiên ta khắc chết chính là bà."
Lưu thị tức giận đến mức tâm đau muốn chết.
Người ngu ngốc như heo này từ khi nhảy sông tỉnh lại, lời nói và hành động đã rất khác so với bình thường, như thể đã biến thành một người khác, lá gan cũng lớn, vậy mà dám can đảm cắn trả lại mình?
"Nguyền rủa bà mẫu, là đại bất hiếu. Quận vương, ngài phải làm chủ cho dân phụ, tiểu phá hài này không coi vương pháp ra gì. Khi dễ trục lý, nhục mạ công bà, thông đồng với nam nhân không đứng đắn làm chuyện xằng bậy, cũng không để lại nửa phần thể diện cho Tam lang..."
Phó Cửu Cù âm tình bất định nhìn nàng.
"Đã như vậy..."
Giọng nói của như trăng thanh, nghe vào còn mang theo chút đùa cợt.
"Vậy thì để nàng ta tái hôn với đồ tể Vương Đại đi, các người cứ làm như không thấy là được."
Người Trương gia giống như bị sét đánh, ngây dại nhìn Phó Cửu Cù.
Không phải Quảng Lăng Quận vương nói có tình có giao tình sinh tử với Trương Tam lang hay sao, hai người cũng đã “xưng huynh gọi đệ” hay sao? Nào có đạo lý huynh đệ kết nghĩa bảo nương tử mình tái giá với người khác?
"Chuyện này không thích đáng, Quận vương, như vậy không thích đáng..."
Người Trương gia gượng gạo không được tự nhiên, Phó Cửu Cù ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn giao dây cương cho Tôn Hoài ở bên cạnh, chậm rãi xuống ngựa, khép lại áo khoác, chậm rãi đi tới trước mặt Tân Di.
"Trước khi rời kinh đã từng nói qua, nếu tiểu tẩu tử có ý tái giá, đương nhiên sẽ đáp ứng."
Vóc dáng Phó Cửu Cù rất cao, nhìn từ góc độ này, Tân Di thật sự rất khó tìm được tính từ để miêu tả, rất diễm sắc, rất thanh nhã, rất du͙© vọиɠ, còn có một sự xấu xa rất khó tả...
Có lẽ đây là mị lực của người trên trang giấy đi?
Tập hợp những họa sĩ hàng đầu, dùng những kỹ năng tốt nhất để phác thảo ra bề ngoài, không gì sánh được, trên đời không có người thứ hai.
Chỉ tiếc, không phải là người tốt.
Sóng mắt của Tân Di khẽ động, cười hừ ra tiếng.
"Quận vương nhìn dáng vẻ của ta là không ăn nổi thịt heo ư?"
Phó Cửu Cù nói "Hử" một tiếng, đó là giọng điệu nghi vấn. Có lẽ hắn không hiểu ý của nàng, hoặc vì kinh ngạc trước phản ứng bình tĩnh của Tân Di, một chữ ‘Hử’ này trằn trọc giữa cổ họng, khàn khàn dây dưa.
Đáy lòng Tân Di tê rần.
Cảm giác bị người trêu chọc này, không hiểu sao làm cho cổ họng nàng ngứa ngáy.
"Quận vương, tình cảm của ta với Tam lang cứng hơn vàng, ta sẽ không thay đổi."
Phó Cửu Cù cười trầm thấp: "Thật sao?"
Những hạt mưa theo mái hiên của dược phòng nhỏ giọt xuống.
Đôi mắt Phó Cửu Cù khép hờ, bễ nghễ liếc nhìn nàng.
Một mùi thơm nhẹ nhàng như mưa thanh khiết như sương, cứ như vậy không kịp đề phòng bất ngờ xông vào chóp mũi Tân Di.