Quý Phi Thăng Chức Nhờ Nằm Mộng Cùng Tứ Gia

Chương 50: Lẳng lơ

Tứ gia đã hồi kinh nhiều ngày, xử lý công việc cũng gần xong, đây là một trong những ngày hiếm hoi Tứ gia về phủ sớm.

"Bối Lặc gia, ngài muốn dùng bữa ở tiền viện hay đi hậu viện?" Tô Bồi Thịnh nhìn đồng hồ hỏi Tứ gia.

"Tô Bồi Thịnh, Ô Tô thị mấy ngày nay làm gì?" Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại Tô Bồi Thịnh.

"Bối Lặc gia, việc này Lý Tiến Trung theo dõi, nô tài gọi hắn đến để ngài hỏi hắn?" Tô Bồi Thịnh hỏi.

Tứ gia: "Vậy gọi hắn đến."

Tô Bồi Thịnh gọi Lý Tiến Trung vào, Tứ gia hỏi hắn, Lý Tiến Trung liền báo cáo lại mọi chuyện về Lam Yến một cách đầy đủ.

Lý Tiến Trung: "Bối Lặc gia, trước đây phúc tấn phạt Ô Tô cô nương cấm túc nửa tháng, Ô Tô cô nương luôn ở trong phòng không đi ra ngoài. Chỉ có An cô nương thường xuyên đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Ô Tô cô nương, nhưng Ô Tô cô nương cũng không phản ứng lại. Sau khi hết lệnh cấm, Ô Tô cô nương thường xuyên đọc sách viết chữ, ngoài ra mỗi ngày hoặc là sáng sớm hoặc là chạng vạng đến hoa viên tản bộ."

Ô Tô cô nương thường đi sớm hoặc đi muộn, nên ít khi gặp gỡ các chủ tử khác trong phủ. Người không thích giao tiếp với người khác, không kết bạn hay thù địch với ai. Chỉ khi bị An cô nương kɧıêυ ҡɧí©ɧ mới đôi co vài câu.

Lý Tiến Trung đã dặn dò mọi người trong phủ không được làm khó dễ Ô Tô cô nương.

Tứ gia biết chuyện và bảo Lý Tiến Trung lui ra.

Ông nhận xét Ô Tô cô nương chăm chỉ đọc sách luyện chữ, nhưng không biết luyện thành cái dạng gì. Tứ gia cho rằng nên sớm muộn gì cũng phải tìm hiểu rõ ràng.

Tô Bồi Thịnh hỏi Bối Lặc gia có cần gọi Ô Tô cô nương đến hầu hạ hay không.

Tứ gia từ chối và muốn ra ngoài đi một chút.

Cuối cùng, ông đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, Tô Bồi Thịnh vội vàng đuổi theo.

"Gia đã biết, ngươi lui ra đi." Tứ gia ra lệnh, Lý Tiến Trung vội vàng chạy ra khỏi cửa.

"Sớm muộn gì đọc sách luyện chữ, nàng nhưng thật ra chăm chỉ." Tứ gia nhìn vào đống thư pháp trên bàn, không biết Ô Tô thị đang luyện chữ thành cái dạng gì. Việc này trì hoãn nhiều ngày như vậy, nên mau chóng làm rõ ràng mới được.

"Bối Lặc gia, có cần kêu Ô Tô cô nương lại đây hầu hạ?" Tô Bồi Thịnh đoán ý Tứ gia, cẩn thận hỏi.

"Không cần. Gia đi ra ngoài đi một chút."

Tứ gia đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, Tô Bồi Thịnh vội vàng đuổi theo.

"Bối Lặc gia, ngài muốn đi đâu ạ? Nô tài cần đi trước truyền lời." Tô Bồi Thịnh hỏi.

"Không cần, gia tùy ý đi một chút."

Tứ gia đi vào hậu viện như đang dạo chơi, Tô Bồi Thịnh đi theo sau, không kinh động bất kỳ ai.

Đi một lúc, họ lơ đễnh đến Hối Phương cư. Lúc này trời đã tối.

Tô Bồi Thịnh thấy Tứ gia đứng trước cửa Hối Phương cư, liền nhỏ giọng hỏi: "Gia, đây là Hối Phương cư. Nô tài cần phải báo trước không?"

Tứ gia: "Không cần."

Nói xong, Tứ gia liền đi vào trong. Có lẽ vì trời đã tối, trong viện không có ai, đèn trong các phòng đều sáng. Hối Phương cư khác với các viện khác, các thị thϊếp chỉ có một cung nữ hầu hạ, nên không có cung nữ canh gác trong sân.

Tứ gia: "Tô Bồi Thịnh, Ô Tô thị ở phòng nào?"

Tô Bồi Thịnh nghe Tứ gia hỏi, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là như vậy. Bối Lặc gia quả nhiên là đến gặp Ô Tô cô nương. Tô Bồi Thịnh vội vàng chỉ cho Tứ gia căn phòng.

"Bối Lặc gia, Ô Tô cô nương ở căn phòng này."

Tứ gia đi đến căn phòng được chỉ, vừa đến cửa thì đột nhiên có người từ bên trong đi ra.

"Ai đó?" Tiếng quát vang lên, khiến mọi người trong phòng đều chạy ra. Lục Nha cũng mở cửa, vừa lúc nhìn thấy Tứ gia và Tô Bồi Thịnh ở bên ngoài. Lục Nha sững người, rồi lập tức vui mừng.

"Nô tỳ xin thỉnh an Bối Lặc gia, Bối Lặc gia mời vào." Lục Nha nhanh chóng thỉnh Tứ gia vào phòng

Tiếng thỉnh an của Lục Nha cũng thu hút sự chú ý của các thị thϊếp khác trong phòng. Họ vội vàng chạy ra, quỳ xuống thỉnh an Tứ gia. An thị thϊếp nôn nóng tiến lên trước, nói: "Nô tỳ An thị thỉnh an Bối Lặc gia. Nô tỳ có chuẩn bị trà bánh, Bối Lặc gia có muốn dùng chút không ạ?"

An thị thϊếp vốn nổi tiếng là người táo bạo, lẳиɠ ɭơ trong phủ. Lam Yến mở cửa, nhìn thấy Tứ gia trước tiên nên muốn tiến lên hành lễ. Nhờ vậy, nàng cũng chứng kiến hành động táo bạo của An thị thϊếp.

Vì Tứ gia đang quay mặt vào trong phòng, ánh nến chiếu lên mặt khiến Lam Yến nhìn rõ ràng vẻ nhíu mày không vui của Tứ gia.

Lam Yến không thể để An thị thϊếp quyến rũ Tứ gia, bèn dũng cảm tiến lên kéo tay Tứ gia.

“Bối Lặc gia, chúng ta vào phòng thôi.”

Lời nói của Lam Yến khiến các thị thϊếp khác không vui, đặc biệt là An thị thϊếp, sắc mặt phẫn nộ.

Lam Yến tưởng rằng chỉ cần kéo tay Tứ gia là có thể đưa Tứ gia vào nhà, nhưng không ngờ Tứ gia lại bất động.

Ngay sau đó, Lam Yến nghe thấy giọng Tứ gia: "Không cần."

Lam Yến thót tim. Chẳng lẽ Tứ gia bị An thị thϊếp quyến rũ? Nàng nhìn sang An thị thϊếp, thấy vẻ mặt tức giận của cô ta biến ảo liên tục, cuối cùng là không che giấu được vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa.

An thị thϊếp lại muốn nói, nhưng vừa mở miệng đã bị Tứ gia cắt ngang. Tứ gia nhìn Lam Yến nói: "Ô Tô thị, ngươi cùng gia đi..."

Nói xong, Tứ gia xoay người đi, không nói đi đâu. Lam Yến không dám không đi theo, chỉ có thể chạy nhanh theo sau.

Lục Nha ngơ ngác, mãi đến khi Tô Bồi Thịnh nhắc nhở: "Này, còn thất thần làm gì? Mau thu thập đồ đạc của Ô Tô cô nương mang lên, đi theo gia đến tiền viện."

Lục Nha lúc này mới tỉnh lại, vội vàng thu thập đồ đạc, khóa cửa rồi đi theo Tô Bồi Thịnh.

Đám người vừa đi, An thị thϊếp không nhịn được chửi bậy: "Ô Tô thị, tiện nhân này, hồ mị tử..."

"Đêm nay Bối Lặc gia không phải nên đi gặp võ cách cách kia sao? Cũng không biết võ cách cách này có biết không?" Một thị thϊếp khác lên tiếng.