Quý Phi Thăng Chức Nhờ Nằm Mộng Cùng Tứ Gia

Chương 20: Bối Lặc gia kêu ngài đi hầu hạ

Tô Bồi Thịnh vừa dứt lời, Tứ gia đã thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn y một cái. Tứ gia quát: "Ngươi lắm lời!".

Tô Bồi Thịnh vội vàng nhận lỗi và tát vào miệng mình: "Nô tài lỡ lời, đáng chết!". Tứ gia không nói thêm lời nào liền đi, Tô Bồi Thịnh vội vàng đuổi theo.

Lam Yến dạo chơi hồi lâu, Lục Nha thấy trời đã tối nên lên tiếng nhắc nhở. Lam Yến bị đánh thức khỏi dòng hồi tưởng, nhìn trời: "Đã tối rồi, về thôi.".

Vừa về đến Hối Phương cư, chưa vào đến cổng đã nghe tiếng nói chuyện của An thị thϊếp. Lam Yến bước vào cửa, thấy An thị thϊếp đang nói chuyện với Tô thị thϊếp. Không biết Tô thị thϊếp nói gì mà An thị thϊếp nghe xong cười cách cách.

Tô thị thϊếp cũng là do Đức phi ban cho Tứ gia, nhưng không được sủng ái. Thật ra, các thị thϊếp ở Hối Phương cư đều không được sủng ái. Tứ gia thường xuyên đến chỗ Lý trắc phúc tấn và các cách cách khác.

An thị thϊếp nhìn thấy Lam Yến, nhéo giọng hỏi: "Ô Tô cô nương đây sao, đi đâu về vậy? Chẳng phải ngươi thích ở trong phòng ngốc sao? Hôm nay sao lại ra ngoài?". Lời nói của An thị thϊếp đầy ẩn ý, không có thiện chí. Mỗi lần nghe An thị thϊếp nói chuyện, Lam Yến lại nghĩ đến hình ảnh tú bà trong phim truyền hình kiếp trước.

Lam Yến nhàn nhạt nói: "Ra ngoài dạo một chút." rồi đi thẳng về phòng.

An thị thϊếp không thể chịu được sự dửng dưng của Lam Yến: "Này, đừng đi, ta còn chưa nói xong."

Lam Yến quay đầu lạnh lùng nói một câu: "Chưa nói xong thì tiếp tục nói." rồi xoay người vào phòng.

An thị thϊếp tức giận, lại bị Lam Yến làm cho tức tối. Mấy thị thϊếp khác chỉ đứng xem, không ai giúp nàng ta nói chuyện.

Từ khi vào phủ, An thị thϊếp luôn giữ gìn nhan sắc, muốn ra oai với Lam Yến, muốn khi dễ nàng. Đáng tiếc Lam Yến tựa hồ không bao giờ ra khỏi phòng, dù có gặp mặt cũng làm lơ An thị thϊếp, khiến nàng như đang diễn kịch một mình.

Tứ gia rời hoa viên đi về tiền viện, nửa đường bị thái giám chính viện thỉnh đi chính viện.

"Thỉnh Bối Lặc gia an."

Tứ phúc tấn nhìn thấy Tứ gia liền cười đoan trang duyên, không thể làm người ta nhìn ra một tia xấu nào. Nhưng Tứ gia nhìn nụ cười của Tứ phúc tấn, trong đầu lại nhớ đến nụ cười của Lam Yến ở hoa viên lúc nãy.

"Phúc tấn tìm gia có chuyện gì?" Tứ gia vừa hỏi vừa trực tiếp ngồi xuống.

Tứ phúc tấn nở nụ cười rạng rỡ, ngồi bên cạnh Tứ gia, dịu dàng nói: "Thϊếp thân đã dặn dò nhà bếp chuẩn bị một số món ngon, Bối Lặc gia hãy nếm thử xem."

Tứ gia nhíu mày hỏi lại: "Có chuyện gì thì nói thẳng." Hiển nhiên, Tứ gia cũng hiểu rõ Tứ phúc tấn.

Nụ cười trên môi Tứ phúc tấn cứng lại, nhưng rồi lại nhanh chóng nở nụ cười tươi tắn như hoa.

"Bối Lặc gia, ngài còn nhớ vài ngày trước thϊếp thân đã cùng ngài bàn về việc sắp xếp An thị và Ô Tô thị ở Hối Phương cư chứ ạ? Bối Lặc gia, An thị và Ô Tô thị đều đã chuẩn bị sẵn sàng, ngài xem chọn ngày nào cho các nàng qua hầu hạ?"

Cái gì mà "chuẩn bị sẵn sàng" hay "không sẵn sàng", đều là do Tứ phúc tấn tự ý quyết định, nàng ta căn bản không hề sai người hỏi ý kiến Lam Yến và An thị.

Tứ gia nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tứ phúc tấn, như muốn nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt nàng ta. Nụ cười của Tứ phúc tấn rạng rỡ, hào phóng, ánh mắt ôn nhu, nhìn qua chẳng khác gì nàng lúc bình thường.

“Bối Lặc gia, ngài nhìn gì vậy? Có gì trên mặt thϊếp thân sao?” Bị Tứ gia nhìn chằm chằm, Tứ phúc tấn cảm thấy không được tự nhiên, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt mình.

Ánh mắt Tứ gia càng thêm lạnh lẽo.

“Không có gì. Phúc tấn hiền huệ, gia thực sự vui mừng. Nếu đã chuẩn bị tốt, vậy đêm nay đi.”

“Nay… đêm nay?” Tứ phúc tấn nghe vậy, cả người sững sờ, giọng nói cũng run run. Tuy nhiên, nàng ta nhanh chóng che giấu sự bất ngờ, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Hành, nghe theo Bối Lặc gia. Vậy Bối Lặc gia muốn gọi An thị hay Ô Tô thị qua hầu hạ?”

“An thị và Ô Tô thị cùng tuổi, năm nay đều mười bảy. An thị nhan sắc nổi trội hơn, tính tình hoạt bát đáng yêu, miệng lưỡi ngọt ngào khiến người ta thích. Ô Tô thị dung mạo thanh tú, tính cách trầm ổn, ít nói, cũng là một lựa chọn tốt.”

“Vậy… An thị…”

“Liền Ô Tô thị đi.” Tứ gia cắt ngang lời Tứ phúc tấn, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tứ phúc tấn vội vàng đuổi theo.

“Bối Lặc gia, bữa tối…”

Tứ phúc tấn còn tưởng có thể giữ Tứ gia lại dùng bữa tối cùng mình, nhưng Tứ gia đã đi ra khỏi cửa. Đi theo sau Tứ gia, bà ta nghe thấy Tứ gia phân phó Tô Bồi Thịnh:

“Đi Hối Phương cư gọi Ô Tô thị đến tiền viện hầu hạ.”

Tô Bồi Thịnh: "Dạ, thưa Gia."

Tứ gia vừa nói vừa đi, Tứ phúc tấn căn bản không thể nào giữ lại hắn.

Hối Phương cư, Lục Nha đã dọn dẹp xong xuôi, Lam Yến đang chuẩn bị dùng bữa tối. Bỗng nhiên, tiếng ồn ào vang lên từ bên ngoài phòng. Giọng nói của An thị thϊếp vang lên:

"Có phải Bối Lặc gia muốn gặp ta?" An thị thϊếp nôn nóng hỏi với giọng điệu phấn khích.

"Thưa An cô nương, Bối Lặc gia triệu ô Tô cô nương đi tiền viện hầu hạ." Thái giám mỉm cười đáp lời.

Lam Yến nghe vậy, kinh ngạc đến mức chiếc đũa trong tay rơi xuống bàn.

"Không thể nào. Không thể nào. Sao lại là nàng? Sao có thể?" Giọng An thị thϊếp thất vọng vang lên, có chút cuồng loạn.

Lúc này, Lục Nha hớn hở chạy vào.

"Cô nương, đại hỉ sự! Bối Lặc gia kêu ngài đi hầu hạ ạ."

"Cô nương, sao ngài còn thất thần, mau đứng lên chuẩn bị đi."

Ngay lúc này, giọng thái giám vang lên ngoài cửa: "Nô tài cầu kiến ô Tô cô nương."

Lam Yến: "Mời vào."

Lục Nha vội vàng vén mành cho thái giám vào.

Thái giám: "Nô tài xin thỉnh an cô nương. Chúc mừng cô nương, Bối Lặc gia kêu ngài đi tiền viện hầu hạ. Cô nương thu thập một chút, tùy nô tài cùng đi."

Lục Nha: "Công công thỉnh chờ một lát, nô tỳ giúp cô nương thu thập một chút rồi sẽ cùng ngài đi."

"Cần phải mau chút, đừng để Bối Lặc gia đợi lâu." Thái giám tuy vậy nhưng rất khách khí.

Lục Nha vội vàng đáp: "Vâng, vâng, lập tức sẽ xong."

Sau khi thái giám rời đi, Lục Nha nhanh chóng giúp Lam Yến thu thập. Đồ ăn được đựng trong hộp.

Lục Nha vô cùng hưng phấn, Lục Nha hầu hạ Lam Yến thay bộ váy mới, lại chải tóc búi cho Lam Yến. Lục Nha còn muốn trang điểm cho Lam Yến, nhưng nàng đã ngăn lại.

Lam Yến đã bình tĩnh lại sau khi hoảng sợ.

"Được rồi, đừng trang điểm nữa. Đi thôi, kẻo Bối Lặc gia chờ."

Lam Yến ngăn cản Lục Nha trang điểm cho mình, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

"Nhưng mà cô nương..." Lục Nha cảm thấy không trang điểm không ổn.

Lam Yến: "Đừng nói nữa, mau đi thôi."

Lục Nha: "Vâng."

Lam Yến cùng Lục Nha khóa cửa, theo thái giám truyền lời cùng nhau rời đi. Khi đi ngang qua, các thị thϊếp khác đều nhìn Lam Yến, ánh mắt của An thị thϊếp hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

"Cô nương, ngài hẳn là nên trang điểm." Trên đường đi tiền viện, Lục Nha lẩm bẩm vì Lam Yến không chịu trang điểm.

"Câm miệng." Lam Yến thấp giọng mắng Lục Nha một câu, Lục Nha không dám nói gì nữa.

Lam Yến không cho Lục Nha trang điểm, thực ra là vì tay nghề trang điểm của Lục Nha không được tốt. Nàng không muốn Lục Nha biến mình thành cương thi trong phim điện ảnh "Thanh triều nữ cương thi".

Hơn nữa, chất lượng son phấn trong phủ cung cấp đều giống nhau, Nàng không dám bôi lên mặt mình.

Tuy Lam Yến dung mạo không bằng An thị thϊếp, nhưng da thịt nàng rất đẹp, có thể nói là thiên sinh lệ chất. Nàng rất hài lòng với làn da của mình.

Lam Yến lòng đầy hoài lòng và lo lắng đi theo thái giám đến tiền viện.