Game Từ Chối Tán Gái

Chương 31

Lúc này, Giả Mạn Nhu đã đợi Lâm Phàm ở dưới cửa khách sạn từ lâu.Cô ta mang theo một chiếc webcam, lặng lẽ đứng bên đường.

Ăn mặc trang điểm như một quý bà.

Mỗi một món đồ đơn giản mà cô ta lấy ra cũng khiến cho rất nhiều những cô gái trẻ la hét chói tai.

Bởi vì khí chất của bản thân rất tốt.

Giả Mạn Nhu mới đứng đó một lúc đã thu hút được vô số ánh nhìn của những người qua đường.

Bất kể nam hay nữ, ánh mắt đều nhìn về phía cô ta.

Chính Giả Mạn Nhu cũng vô cùng hưởng thụ cái cảm giác ai ai cũng chú ý vào mình.

Hôm nay vì quyến rũ người ta mà cô ta đã cố ý trang điểm thật tỉ mỉ.

So với ngày hôm qua, cô ta có vẻ trẻ hơn không ít.

Nếu như không phải cô ta cố gắng hết sức tỏ vẻ đoan trang một chút, thì với vóc dáng và khuôn mặt của cô ta, nhất định sẽ có người cho rằng cô ta chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp.

Các khán giả nữ trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị choáng ngợp bởi cách ăn mặc của Giả Mạn Nhu.

"Wow! Hôm nay Giả Mạn Nhu thật xinh đẹp! Không hổ danh là người đại diện của chị em phụ nữ chúng ta!"

"Hôm nay sẽ cho mọi người xem, thế nào là một người phụ nữ đoan trang!"

"Đợi đến bữa tiệc xa hoa, khí chất kẻ lắm tiền không có giáo huấn của Lâm Phàm sẽ bán đứng anh ta!"

“Nghe nói tổ chương trình vì muốn có thể khiến cho Lâm Phàm thất lễ đã tận lực huấn luyện cho những diễn viên quần chúng kia một lượt."

"Lần này, một khi Lâm Phàm thấy được cách nói chuyện của những con người thượng lưu kia, nhất định sẽ cảm thấy tự ti!"

Mà các khán giả nam trong phòng phát sóng trực tiếp lại càng lo lắng cho Lâm Phàm hơn.

Phải biết rằng, đây không phải là một mỹ nữ giàu có đơn giản.

Mỹ nữ có độc, một khi đã trúng độc thì muôn kiếp không thoát ra được.

"Cách ăn mặc của Giả Mạn Nhu thật sự không có gì đáng chê trách, ngoại trừ việc quá đắt tiền

ra thì tất cả đều hoàn mỹ.”

“Không biết Lâm Phàm có bị Giả Mạn Nhu hấp dẫn không."

"Hôm qua Lâm Phàm đã đồng ý đưa Giả Mạn Nhu đi đấy, xem qua có vẻ đã trúng độc của mỹ nhân rồi."

"Không còn cách nào khác, chính chúng ta cũng là người ngoài cuộc, nên chỉ có thể lặng lẽ cổ vũ cho Lâm Phàm thôi."

Lúc khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang thảo luận.

Một chiếc siêu xe thần cấp chạy chầm chậm từ xa đến.

Chiếc siêu xe có hai màu là đen và trắng, hình như có cả ánh vàng gần trên đó.

Đắm mình trong ánh nắng mặt trời, chiếc siêu xe như tới từ tương lại vậy.

Xét về độ đẳng cấp thì những chiếc xe trên đường vẫn còn kém xa.

Lúc này, tất cả mọi người qua đường đều chú ý tới chiếc siêu xe thần cấp này.

Một số người còn lấy điện thoại ra chụp lại.

Còn những chiếc xe trên đường sợ không trách kịp nên không có bất kỳ ai dám đến gần chiếc siêu xe này trong phạm vi ba mét.

Vì bọn họ đều biết, người ngồi trên chiếc xe này chắc chắn vô cùng giàu có, là nhân vật mà bọn họ không thể chọc vào.

Khi chiếc Pagani Zonda dừng bên cạnh Giả Mạn Nhu, thì cửa xe mở ra.

Giả Mạn Nhu không lập tức bước lên xe mà lặng lẽ quan sát phản ứng kinh ngạc của mọi người trên đường phố.

Bản thân cô ta cao ngạo hất mặt lên, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, rất có phong thái.

Như con chim hoàng yến được vạn người chú ý, đang khoe khoang "Thực lực" của mình.

Người không biết còn tưởng rằng chiếc siêu xe này là của cô ta, Lâm Phàm chỉ là tài xế riêng của cô ta.

"Không muốn lên xe thì tự mình lái xe đi, đừng có làm lãng phí thời gian của tôi." Giọng của Lâm Phàm vang lên rất bình tĩnh truyền.

Anh không hề cố ý đè thấp giọng, một số người đi đường đã nghe thấy, khiến cho khí thế của Giả Mạn Nhu giảm đi một nửa.

Làm sao nữa, tôi đang trên xe đây.

Giản Mạn Nhu cười hơi gượng, lập tức bước lên siêu xe của Lâm Phàm.

Cứ như vậy.

Hai người bắt đến khách sạn.

Nhưng xe mới xuất phát chưa được bao lâu.

Giả Mạn Nhu ngồi ở ghế phụ đã bắt đầu kiểm chuyện rồi.

Cô ta nhìn cách ăn mặc giản dị bình thường của Lâm Phàm, cau mày thật chặt.

Bộ quần áo trang sức này đều là đồ hôm qua Lâm Phàm mua ở trung tâm thương mại, tốn hết mấy vạn tệ.

Đối với một người bình thường mà nói, ăn mặc như vậy chắc chắn là không có vấn đề gì.

Nhưng đối với Giả Mạn Nhu mà nói, cô ta cảm thấy Lâm Phàm ăn mặc thế này không đủ dụng tâm.

Nói sao thì nói bữa tiệc này cũng có con nhà

giàu thực sự tham gia.

Ngay cả cô ta cũng mặc tất cả những gì đẳng cấp nhất

Ngược lại, Lâm Phàm hôm qua mới tốn một trăm tám mươi vạn tệ để mua một bộ âu phục.

Nhưng hôm nay đến một bữa tiệc quan trọng lại mặc mỗi bộ quần áo có mấy vạn tệ, thật sự là quá mất giá.

Giả Mạn Nhu bắt đầu nhìn đến áo khoác và quần của Lâm Phàm, còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Dẫu sao cũng là quần áo của Versace, xem như là một thương hiệu lớn.

Nhưng sau khi cô ta nhìn thấy đôi giày vải trên chân Lâm Phàm thì ngu người luôn.

Trong mắt của cô ta, loại giày vải này quê thực sự, đại diện cho cái nghèo và thô sơ.

Đi loại giày này ra đường rất mất mặt.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng chú ý đến đôi giày vải trên chân Lâm Phàm.

Khán giả nam thì vẫn ổn, đa số đều có thể hiểu

cho Lâm Phàm.

"Giày vải thì làm sao? Mặc quần áo trước tiên đương nhiên phải xét đến thoải mái, hơn nữa, giày vải nội địa là đại diện số một."

"Đúng vậy, cũng không phải đến vũ hội, chẳng lẽ còn phải mặc vest đeo cà vạt sao?"

"Mặc vest đeo cà vạt, cầm theo một chiếc điện thoại cục gạch thì là xịn xò à! Ăn c*t đi anh... ngại quá phải chuyển kênh thôi."

“Thực sự, không phải là dép lê hay xăng-đan, sao lại không thể đi ra ngoài?"

Mà khán giả nữ lại cảm thấy Lâm Phàm mặc như vậy thật sự quá quê mùa.

"Cái gì đây! Chẳng lẽ không thể mua Lining được sao? Anh trai vừa phát ngôn!"

"Đúng vậy, thực sự không mua Nike thì mua Adidas cũng được, đều sang hơn hẳn giày vải."

"nhiều thương hiệu quốc tế đẳng cấp như vậy, sao cứ phải đi đôi giày vải cũ này chứ?"

"Tôi thấy Lâm Phàm thực sự quá quê mùa, quá

tùy tiện, thế này thì căn bản xứng với danh hiệu tiêu chuẩn của một người đàn ông tốt."

Không chỉ khán giả nữ trong phòng phát sóng trực tiếp cảm thấy không ổn, mà cả Giả Mạn Nhu cũng cảm thấy rất không ổn.

Ngay sau đó cũng không nhịn được mà phỉ nhổ: “Lâm Phàm, hôm nay anh ăn mặc có chút tùy tiện đó."

Nhưng Lâm Phàm chỉ chuyên tâm lái xe, trả lời qua quýt: "Mặc thoải mái."

Giả Mạn Nhu thấy dáng vẻ thờ của Lâm Phàm, thì thấy hơi tức giận.

"Quần áo anh mặc của Versace thì cũng thôi đi, sao lại còn đi một đôi giày vải ra ngoài chứ?"

"Chẳng lẽ anh không biết hôm nay chúng ta sẽ đến một bữa tiệc cao cấp sao?"

"Thân là một người đàn ông sao nhiều có thể lôi thôi như vậy?"

Cô ta vừa nói dứt lời, chân mày của Lâm Phàm cau lại.

Đây là giày của Hoa Sênh Ký một hãng trào lưu nội địa, đôi giày vải hơn bảy mươi vạn tệ.

Đi vào không chỉ thoải mái mà còn hợp chân, tốt hơn giày thể thao biết mấy

Lâm Phàm liếc nhìn Giả Mạn Nhu, cảm thấy người cô gái này không biết điều cho lầm.

Dường như anh có cảm giác, các ăn mặc và tác phong của cô gái này không đồng nhất.

Rõ ràng ăn mặc xa xỉ khí thể đẳng cấp, nhưng khi nói chuyện lại có vẻ tự cho mình là đúng.

Chưa nói đến độ cao cấp của đôi giày vải này, cho dù là giày vải Kyoto bình thường, cũng không nên khinh thường như vậy chứ.

Trong số những người giàu có mà anh đã gặp, trừ những dịp trang trọng, ai nấy đều ăn mặc rất bình thường thoải mái.

Điều quan trọng nhất đối với đàn ông là phải nhìn vào bên trong.

Ngay sau đó, Lâm Phàm cũng muốn phản bác lại cái nhận định không đúng này của Giả Mạn Nhu.

Nhưng lúc anh định làm vậy.

Thì âm thanh của hệ thống vang bên tai.

"Ding Dong! Xin chúc mừng máy chủ đã phát

hiện ra một tình tiết nhỏ thú vị!"

“Bởi vì điểm số lần trước không đạt đến cấp độ S, nếu ký chủ phản đối nhận định không chính xác của Giả Mạn Nhu, xếp hạng cuối cùng sẽ được thay đổi thành hạng S!"

“Điểm thưởng cấp S, một trăm vạn tệ cộng với kỳ nghỉ ở biệt thự cao cấp, trị giá ba trăm triệu, quyền sử dụng là vĩnh viễn!"