Game Từ Chối Tán Gái

Chương 23

Ngay lúc Lâm Phàm bước vào cửa hàng quần áo cao cấp này.Toàn bộ khán giả xem trực tiếp đều bạo phát rồi.

Bọn họ đều chỉ nghĩ là Lâm Phàm chỉ đứng bên ngoài xem, không nghĩ tới anh ta vậy mà tự hỏi một chút r trực tiếp đi vào.

"Mẹ nó lợi hại! Chẳng lẽ Lâm Phàm thực sự là phú hào?"

"Này cũng quá khủng bố rồi! Một bộ trang phục ở đây bao nhiêu tiền chứ!"

"Nhân viên quay chụp chuyện nghiệp mau mau đuổi theo! Cho chúng ta nhìn nhìn một chút thêm kiến thức!"

"Lơi hại! Đây là khí độ của phú hào sao? Loại cửa hàng như thế này nói vào là vào!"

"Lúc nãy ai nói Lâm Phàm là tên nghèo? Bây giờ bẽ mặt không?"

"Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ xem làm sao

Lâm Phàm đặt tây trang là xong việc!"

"Ha ha ha! Sao tôi lại có cảm giác tiết mục thử nghiệm nam nhân lại biến thành tìm hiểu bí mật sinh sống của phủ hào rồi?"

"Không có biện pháp, muốn trách thì trách tổ tiết mục rất biết tuyển người!"

Ngay thời điểm khán giả xem trực tiếp nghị luận..

Lâm Phàm cũng chậm rãi đi vào bên trong cửa hàng.

Anh vừa đi tới giữa cửa hàng thì một người bán hàng khí chất tao nhã chủ động tiến gần đến.

"Xin chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài sao?"

Người nọ vừa đảo mắt liền phát hiện Lâm Phàm ăn mặc vô cùng bình thường, trên người cũng không có bất kỳ trang sức quý giá nào nhưng người bán hàng này vẫn duy trì nụ cười, không hề vì vẻ bề ngoài mà xem thường Lâm Phàm.

Cô ta đã làm nhân viên tiếp đãi ở đây ba năm rồi, gặp qua vô số phú hào khiêm tốn. Thường những người ăn mạc càng đơn giản thì càng cho người khác bất ngờ.

Chuyện cũng như cô ta nghĩ.

Chỉ thấy Lâm Phàm vô cùng tùy ý chỉ chỉ tấm vải đầu tiên trên hàng đầu tiên.

"Tôi có thể sử dụng tấm vải này để may một bộ tây trang không?" Ngữ khí Lâm Phàm vô cùng lạnh nhạt.

Thật giống như đang nói một chuyện cực kỳ bình

thường.

Nhưng lời này vừa dứt lại như một quả đang nổ bên tai người bán hàng.

Cô ta vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, theo bản năng giải thích: "Xin chào tiên sinh, đây là loại vải tốt nhất của cửa hàng chúng tôi."

"Đây là một loại vải tuyệt vời được làm từ lapis lazuli."

“Một mét vuông trị giá ước chừng trên dưới ba mươi vạn tệ."

"Nếu muốn may một bộ tây trang, hơn nữa toàn bộ làm thủ công thì ước chừng ít nhất là một trăm tám mươi vạn."

Bởi vì trang bị thu âm mà nhân viên công tác mang theo vô cùng tốt nên lời nói của người bán hàng bọn họ đều nghe được hết.

"Mẹ nó! Một mét vuông ba mươi vạn tệ! Đây cũng quá quý rồi!"

"Này còn đắt hơn cả giá nhà ở Mato và Kyoto ba bốn lần! Tôi điên mất rồi!"

"Quá đặt rồi! Đây là quần áo của phú hào sao? Một bộ tây trang cần một trăm tám mươi vạn!"

“Bây giờ chúng ta đã có đủ lý do để hoài nghi Lâm Phàm chính là phú hào khiêm tốn!"

"Thì ra là thế! Quả nhiên Lâm Phàm là một phú ào ẩn thân, tôi đã nhận ra anh ta không tầm thường từ sớm!"

"Này nếu đặt may một bộ tây trang không phải tương đương với mặc một chiếc Ferrari lên người à?"

"Trang phục đắt tiền như vậy có phải là rất quý hay không? Lâm Phàm sẽ không phải là bị lừa chứ?"

“Lừa cái rắm! Cái này gọi là cuộc sống của người có tiền, không thấy mí mắt lầm phàm không thèm chớp lấy một cái sao?"

"Thật đúng là! Đây chính là một trăm tám mươi vạn! Lâm Phàm vậy mà mắt cũng không thèm chớp! Chẳng lẽ anh ta muốn mua cái này?"

Khán giả đang xem trực tiếp đều trợn tròn mắt.

Những khán giả nữ lúc nãy còn giận dỗi Lâm Phàm cũng xem tới ngây người rồi.

Bọn họ đều nghĩ một chiếc túi hàng hiệu giá hai vạn cũng đã là xa xỉ phẩm rồi.

Không nghĩ tới Lâm Phàm tùy tùy tiện tiện đi tới một cửa hàng quần áo mua một bộ tây trang, vừa mở miệng thì giá khởi điểm là một trăm tám mươi vạn.

Đây đã vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của bọn họ.

“Lâm Phàm này chắc là bị dọa ngốc rồi! Sao anh ta ó thể mua được tây trang đắt tiền như vậy chứ!"

“Đúng vậy! Lâm Phàm chính là một tên nghèo kém cỏi, tuyệt đối không có khả năng mua được bộ tây trang này!"

"Chắc là tỏng lúc vô tình đi ngang qua cửa hàng quần áo này, sau khi hỏi giá nên cút rồi!"

Trong mắt khán giả nữ, Lâm Phàm chỉ là một người đàn ông bình thường.

Bộ tây trang một trăm tám mươi vạn, cho dù như thế nào thì anh ta cũng không mua nổi mới đúng.

Nhưng điều mà bọn họ không nghĩ tới là.

Lâm Phàm vậy mà nghĩ cũng không thèm nghĩ.

Chỉ là gật gật đầu, dùng ngữ khí vô cùng lạnh nhạt nói: "Ừm, vậy lấy cho tôi một bộ này đi."

Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng livestream lại bạo phát rồi.

“Lợi hại! Phú hào! Lâm Phàm chắc chắn là phú hào!"

“Đây chính là một trăm tám mươi vạn! Đại lão, không hỏi gì nữa sao?"

"Sao tôi lại có cảm giác, Lâm Phàm tiêu một trăm tám mươi vạn lại thoải mái như uống nước vậy?"

"Một chiếc Ferrari cứ như vậy mà mất rồi? Tôi bội phục rồi!"

"Tôi hôm nay bà cố nội gì đó cũng không phục, liền phục Lâm Phàm!"

"Đây mới là phú hào chân chính! Chiếc Pagani Zonda chắc chắn là của Lâm Phàm!"

Mà lời của Lâm Phàm vừa thốt ra, Khán giả nữ vẫn còn bối rối.

Lúc này mọi người đều câm miệng lại.

Đối với bọn họ mà nói, toàn bộ những chuyện xảy ra hôm nay đã vượt ra khỏi phạm vị nhận thức của bọn họ.

Đầu tiên là phổ cập một thương hiệu mới cho bọn họ.

Tiếp theo là loại vải có giá ba mươi vạn một mét vuông.

Cuối cùng là bộ tây trang trị giá một trăm tám mươi vạn.

Điều càng khủng bố hơn là Lâm Phàm mua bộ tây trang một trăm tám mươi vạn này mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Đây đã không thể dùng tiền để hình dung, quả thực chính là phú hào trong phú hào!

Lúc này.

Người bán hàng trong cửa hàng cũng giật mình.

Cho dù cô ta đã chuẩn bị tốt nhưng vẫn bị lời nói của Lâm Phàm làm cho giật mình.

"Tiên... Tiên sinh, mời ngài chờ một chút, tôi lập tức kêu sư phụ lại đo đạc cho ngài."

"Còn có Trương quản lý của cửa hàng chúng tôi."

Cô ta chỉ là người phụ trách tiếp đãi khách hàng, đối mặt với khách quý thì cô ta cũng không có tư cách tiếp đãi.

Đương nhiên, vì không để cho Lâm Phàm đứng một mình, cô ta nhìn về phía những người phụ trách tiếp đãi khác vẫy tay.

Những người bán hàng khác cũng nghe được lời nói lúc nãy của Lâm Phàm.

Bây giờ ánh mắt nhìn Lâm Phàm của bọn họ đều có hào quang lấp lánh.

Ở trong mắt bọn họ, Lâm Phẩm đã trở thành ngôi sao sáng nhất thế giới.

Ngay cả bọn họ đã trải qua huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp thì lúc này cũng khó có thể kiếm nén tâm tư của bản thân.

Lúc này.

Lâm Phàm nghiễm nhiên trở thành nhân vật tiêu điểm.

Nhưng đối mắt với sự kinh ngạc của mọi người cùng với thái độ cung kính.

Bản thân anh cũng không biểu lộ ra bất kì cảm xúc đắc ý nào, chỉ vô tư trò chuyện với người bán hàng.

Dáng vẻ thoải mái tự nhiên kia thật giống như là du khách tới tản bộ.

Lời nói lúc nãy cũng làm khiến cho cảm xúc của Lâm Phàm xuất hiện bất kỳ sự do động nào.

Rất nhanh.

Trương quản lý của cửa hàng liền chạy từng bước nhỏ tới.

Đối với cấp bậc quản lý thì bản thân anh cũng cung kính.

Phía sau Trương quản lý còn có người phục vụ mang theo vài bộ quần áo cùng với một lão giả ngoại quốc mặc tây trang.

Tuy lão giả này tóc đã hoa râm nhưng râu tóc đều rất gọn gàng.

Vừa nhìn thấy liền cảm giác như một người trung niên bốn năm mươi tuổi.

Cầm trong tay một vài công cụ đo đạc, cả người khí độ bất phàm.