Quyển 3 - Chương 1
Edit: Mộc“Bởi vì em, anh mới biết bị người ta đánh đau đớn như thế nào, bởi vì em anh mới biết tình yêu hạnh phúc như thế nào, anh thích em, vừa nghèo lại vừa bướng bỉnh, cái gì cũng rất bình thường…”
“Em giống như cỏ dại, bất kỳ chuyện gì cũng không thể đánh bại được em, không hổ là cô gái mà anh coi trọng!”
Nhìn thấy bức thư anh để lại, cô rơi nước mắt giàn dụa.
Giống như gương mặt ngang bướng của anh, tính tình trẻ con của anh, cô nhướn mày.
Máy bay sắp cất cánh trên đường băng, ở phía sau, cô đuổi theo một cách điên cuồng.
Tha thiết gọi tên anh.
Cô không hề kiên cường, nếu cô mất anh, chắc chắn sẽ không thể kiên cường được nữa.
Đột nhiên, anh ở trong máy bay quay đầu lại nhìn thấy.
Máy bay dừng lại giữa đường băng.
Gương mặt ngang bướng lộ rõ vẻ kích động.
“Có gì quan trọng sao?” Đau khổ đè nén tình cảm.
Chia tay là số phận không thể vượt qua.
“Cám ơn anh.” Cô vừa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống, “Cám ơn anh vẫn luôn tin tưởng em, cám ơn anh vẫn động viên em, còn cả…” Cô mở bàn tay ra, trong tay cô nắm chiếc vòng cổ sao Thổ.
Anh nở nụ cười, đi ra đằng sau cô, giúp cô đeo vòng cổ.
“Hiện tại, tương lai sau này em đều là người phụ nữ của anh, chia tay chỉ là tạm thời, một ngày nào đó anh sẽ trở thành người đàn ông mạnh mẽ, trở lại bên cạnh em một lần nữa.”
Nghe được lời nói của anh, cô cười.
Nín khóc mỉm cười.
“Rất vui phải không?!” Anh đắc ý nhướn mày.
“Làm gì có chứ?!” Cô không thể để anh đắc ý được.
“Nói dối, em đã yêu anh rồi!” Anh nhìn cô chăm chú.
“Yêu anh thì sao nào?” Sau khi chia tay, lần đầu tiên cô dũng cảm thừa nhận lòng mình, “Em yêu anh, yêu phải cái kẻ vừa ngốc vừa tự cho mình là đúng!”
Anh ngạc nhiên giật mình.
Đột nhiên, anh ôm lấy cô.
Dưới hoàng hôn, hai người ôm hôn thật lãng mạn.
. . . . . .
“OK!”
“Tuyệt lắm!”
Đạo diễn hô lên vừa lòng, cả tổ làm phim đều vui mừng.
Dưới hoàng hôn, hai người đang ôm nhau lập tức buông ra.
Chính xác mà nói thì nữ diễn viên lạnh lùng lập tức đẩy nam diễn viên ra.
“Hạ Vũ Mạt, mọi người nói lúc nữa sẽ quay thêm mấy cảnh phim rồi buổi tối cùng đi mừng công, cô cũng đi chứ?” Nam diễn viên hứng thú bừng bừng mời nữ diễn viên.
“Không được.” Cô lạnh lùng từ chối.
Giống như một con công cao ngạo, cô mặc kệ mọi người, một mình rời đi.
. . . . . .
“Hạ Vũ Mạt, cô lại trốn trong phòng hóa trang để hút thuốc rồi!” Người đại diện hổn hển đẩy cửa ra.
Cả phòng tràn đầy khói thuốc làm nữ đại diện ho khan không ngừng.
“Hạ Vũ Mạt, cô còn hút à! Cô muốn hút đến chết luôn phải không?!” Người đại diện tức tối hét lên.
Nhàn nhã, lạnh lùng thổi ra một ngụm khói cuối cùng, cô dập tắt tàn thuốc, tao nhã lấy hộp thuốc lá tinh xảo ra, lại rút một điếu thuốc dài nhỏ, định châm lửa.
Người đại diện liền cướp lấy, “Đợi lúc nữa diễn đến đoạn hôn đấy! Cô muốn cả người toàn mùi khói thuốc phải không?”
Thản nhiên lấy điếu thuốc từ tay người đại diện về, cô lại ngậm nó bằng đôi môi xinh đẹp.
Tao nhã thổi ra một vòng khói diễm lệ.
Hạ Vũ Mạt của bảy năm sau, vừa có vẻ ngây thơ, lại vừa xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Bao gồm cả vẻ đẹp đối lập giữa kiên cường và sa đọa.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi không diễn được cảnh hôn.” Câu trả lời của cô có chút chua chát.
“Mạt Mạt, đây là nội dung của bộ phim, tôi đã giúp cô rất nhiều rồi, cô không thể làm khó tôi như thế được! Cô có biết đây là lần thứ mấy cô bị đạo diễn trách móc không, sao những đoạn diễn thân mật cô hoàn toàn không nhập tâm?!”
Diễn xuất của Hạ Vũ Mạt rất quái lạ, không giống với những ngôi sao khác như thể hiện cá tính mạnh mẽ, vì nghệ thuật hiến dâng tất cả, cô chán ghét diễn cảnh thân mật, cảnh trên giường cũng diễn rất chừng mực, cô cũng không chấp nhận hai người khỏa thân dưới chăn.
“Tôi không muốn đóng tiếp bộ phim truyền hình này nữa, phần hai không thể đổi người sao?” Hàng lông mày xinh xắn nhăn lại.
Cô rất chán ghét loại phim hoàng tử lọ lem này.
Mỗi khi sắm vai ngang bướng không chịu thua, cô bé lọ lem vì yêu mà dũng cảm tiến lên phía trước, cô cảm thấy vô cùng châm chọc.
“Mạt Mạt, cơ hội lớn như thế có rất nhiều người trông đợi, vì sao cô không chịu quý trọng hả? Nếu không phải vì mở buổi họp báo cắt đứt quan hệ với mẹ cô mà lại chiếm được sự đồng tình của phần lớn công chúng, tạo nên hình tượng mới cho cô. Hiện giờ vai diễn Sam Thái này là đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất của cô đấy. Mười năm trước phim “Vườn sao băng” đã gây chấn động vô cùng, lần “Hoa dạng nam tử” mới phát sóng chính thức mấy tập đã gây chú ý rồi, còn vang động hơn trong quá khứ nữa!” Mỗi tờ báo đều bình luận rằng “Hoa dạng nam tử” khác rất nhiều với “Vườn sao băng”, F4 không phải là tiêu điểm nữa, mà cô bé lọ lem Sam Thái do Hạ Vũ Mạt diễn lại trở nên nổi bật.
“Đừng nói nữa.” Cô dập tắt thuốc, không thèm nhắc lại.
Cô nợ công ty điện ảnh tiền, không thể có quyền lợi chọn ba lấy bốn.
“Hôm nay tôi không muốn diễn nữa, tôi cần nghỉ ngơi.” Cô đã tháo vòng cổ sao Thổ xuống.
“OK, OK, đóng phim mấy ngày nay cô đã không chợp mắt rồi, tôi đi nói chuyện với đạo diễn, bổ sung cảnh quay của người khác trước, chắc là không có vấn đề gì.” Người đại diện vội vàng trấn an cô.
Mở ra hộp trang sức, cô lấy ra một chiếc vòng cổ, vén tóc dài sau gáy lên, thật cẩn thận đeo vào, giấu nó dưới chiếc áo cao cổ.
Mặt chiếc dây chuyền là một vòng tròn bàng vàng, rất giống một cái nhẫn.
Mạt Mạt, chúng ta kết hôn đi!
Sinh nhật 18 tuổi, anh tự mình làm bánh ngọt, viết lên đó một hàng chữ nhỏ.
Trong nhà đầy hoa hướng dương màu vàng.
Anh từng nói loại hoa này rất giống cô.
Nhưng anh nhầm rồi, hoa hướng dương là biểu tượng của ánh mặt trời, làm sao có thể thích hợp với một cô gái trái tim u tối.
Chữ viết trên bánh ngọt, hoa hướng dương màu vàng, thủy tinh bị đập vỡ.
Đã để lại một tin tức.
Đêm đó, anh chuẩn bị cầu hôn với cô.
Sau khi anh đi rồi, cô khóc rất lâu, chạy xuống tầng dưới, mò mẫm trên đường đến khi rạng sáng mới tìm được một chiếc nhẫn vàng.
Năm tháng trôi qua, cô dần hiểu rằng năm đó, chính cô đã không nhận ra được tình cảm của mình.
Tình cảm ấy bị che kín bởi lợi ích, bởi tâm trạng thất vọng, bởi vậy mà cô tin rằng mình chưa hề thật lòng, thậm chí vui vẻ nghĩ rằng anh còn cách trái tim mình rất xa.
Thì ra tất cả đều là do cô đánh giá sai lầm.
Chính cô đã tự mình buông tay hạnh phúc.
Vài năm nay cô chưa bao giờ dám hỏi thăm tin tức về anh.
“Chị Hạ, có điện thoại.” Trợ lý gõ cửa xong liền đi vào.
“Ai đấy?” Giọng của cô có vẻ mệt mỏi, người biết số di động của cô rất ít, nếu không phải Ngôn Thần Minh thì chính là anh Đinh.
“Tiểu Mạt, là tôi.” Giọng nói trầm thấp truyền đến.
Là anh Đinh.
“Tối nay có người mời cô ăn cơm.” Anh Đinh đi thẳng vào vấn đề.
“Giá tiền thế nào?” Cô không hứng thú hỏi.
“Năm trăm vạn.”
Cô nhăn mày, theo trực giác nói, “Tôi không hầu ngủ đâu!”
Anh Đinh cười sang sảng, “Tôi còn không biết quy tắc của cô à?! Hơn nữa nói thế nào thì người ngoài cũng biết cô là người phụ nữ của tôi, tôi còn không định để vợ nɠɵạı ŧìиɧ bôi tro trát trấu vào mặt.”
Vài năm nay, anh Đinh đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Nếu người năm đó cô gặp không phải anh Đinh, cô không tưởng tượng nổi cuộc đời mình sẽ bi thảm đến mức nào.
Năm đó, một mình ở lại căn phòng trọ nhỏ bé, nhìn tờ chi phiếu đã bán đứt tình yêu của Phàn Dực Á, cô không biết mình nên đi con đường nào.
Có lẽ là đi Anh tìm Tiểu Minh.
Nhưng số phận không cho cô cơ hội lựa chọn.
Mấy người đàn ông hung hãn đạp cửa xông vào.
Mẹ cô nợ tiền chơi bạc mấy trăm vạn, đã bán cô cho anh Đinh.
Chi phiếu một triệu kia bị lấy mất, cô bị nhốt trong một căn phòng nhỏ âm u ẩm ướt, bên trong có rất nhiều chuột, gián, suốt mấy ngày mấy đêm.
Cô không khuất phục, một giọt nước cũng không uống.
“Tôi không bán thân!” Bất kế đối phương hỏi bao nhiêu lần, đáp án của cô vẫn không thay đổi.
“Đây là số phận của cô!” Lúc ấy, anh Đinh nhìn cô từ trên cao.
“Tôi không chấp nhận số phận!” Số phận là gì? Nếu số phận của cô là phải suy đồi, cô quyết không chấp nhận!
Cô chỉ có một niềm tin, cô không làm kỹ nữ!
Bởi vì trước khi Phàn Dực Á rời đi, hai chữ “kỹ nữ” đầy khinh bỉ đã đâm thật sâu vào lòng cô.
“Không chấp nhận số phận sao?” Anh Đinh cười to, “Tôi đã hết kiên nhẫn rồi, bắt đầu từ ngày mai, cô phải tiếp khách, mà khách đầu tiên của cô là tôi, tôi sẽ tự mình dạy dỗ cô!”
Cô cười lạnh, “phanh” một tiếng, anh Đinh cứng họng, đầu cô đập rất mạnh vào vách tường.
Máu tươi ướt đẫm áo.
Máu chảy đầm đìa như bốc lửa.
“Cô điên rồi à?!” Anh Đinh gào lên.
Tuy hắn là lão đại đường dây mại da^ʍ này, nhưng tay hắn còn chưa từng ép ai phải chết.
“Tôi muốn sống theo ý mình… thật sự một lần…” Cô không biết khi đó vì sao lại khóc.
Nhưng anh Đinh nói khi ấy cô kiêu ngạo, xinh đẹp, lại không kìm nén được nước mắt, làm rung động trái tim cứng rắn của hắn.
“Nếu không bán thân, cô sẽ nghe theo mọi thứ tôi bảo chứ?” Anh Đinh ôm cô đã hấp hối vào trong lòng.
Hắn cứng rắn như thế nhưng lại bị nước mắt của cô gái này làm mềm lòng.
“Được…”
Cô gật đầu, môi đầy máu tươi.
. . . . . .
“Lần này là một kẻ ngốc tự mình đưa lên cửa, nghe nói là một quý công tử du học từ Pháp về, đối phương chỉ yêu cần cô gặp mặt, nói chuyện phiếm. Có lẽ là một kẻ mê điện ảnh!”
Chỉ đơn giản như vậy sao?
“Anh sẽ âm thầm bảo vệ tôi chứ?” Cô vẫn lo lắng hỏi lại.
“Đương nhiên!” Anh Đinh không chút do dự trả lời, “Mỗi lần không phải là do tôi che chở cô sao?!” Bọn họ quả thực là một tổ cướp bóc.
Tiền đã cầm nhưng một chút ích lợi các đại gia cũng không chiếm được.
Nhưng cho dù như thế cô cũng không bao giờ muốn trở thành mỏ châu báu cho mẹ mình nữa.
“Tiểu Mạt, nếu cô không muốn vơ vét nữa thì có thể rời đi. Dù sao cô nợ công ty điện ảnh mấy ngàn vạn đô, Đinh mạnh mẽ tôi đây chỉ cần cướp đường là có thể kiếm ra!” Anh Đinh dũng cảm nói.
Bảy năm bọn họ trải qua cùng nhau, Hạ Vũ Mạt luôn khiến hắn đau lòng.
“Không cần đâu, tôi không muốn nợ nhân tình của bất kì ai.” Cô lạnh lùng từ chối.
“Không muốn nợ tôi, vậy thì gả cho tôi là được, dù sao tôi cũng còn thiếu một bà vợ.” Anh Đinh nửa đùa nửa thật đề nghị.
Không thèm để ý, cô thản nhiên mỉm cười.
Vừa tắt điện thoại.
Người đại diện lại xông vào, “Mạt Mạt, mau chuẩn bị một chút, tôi đã quên nói với cô, tôi thay cô nhận một buổi lễ cắt băng khánh thành, đối phương yêu cầu cô và Triệu Diệc Minh nhất định phải tham gia.” Triệu Diệc Minh là diễn viên đóng vai Đạo Minh Tự trong “Hoa dạng nam tử”.
Gật đầu, cô tắt thuốc lá.
Lễ cắt băng khánh thành cũng kiếm được tiền, lại thoải mái, cô vui vẻ chấp nhận.
Thay quần áo xong, cô giữ vẻ mặt đoan trang, khiến cho người ta cảm thấy bị ngăn cách, gây ra rất nhiều cảm xúc khác nhau về Hạ Vũ Mạt.
“Lần này đi đâu?” Cô hờ hững hỏi.
“Là ‘Pháp vị thiên hạ’ đấy! Nhà hàng Pháp nổi tiếng sang trọng lại mở thêm chi nhánh mới, nhà hàng này thường khi khai mạc còn mời cả những chính khách nổi tiếng đến cắt băng.” Người đại diện kiêu ngạo nói.
Đầu của cô ầm một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
“Nghe nói chủ tịch ‘Pháp vị thiên hạ’ không khỏe, cậu chủ của Phàn gia và vị hôn thê đã về nước mấy tháng nay, muốn bắt tay vào việc quản lý tất cả các nhà hàng… Lần này là anh ta tự mình mời cô và Triệu Diệc Minh, nghe nói anh ta còn thông qua anh Đinh mời cô dùng một bữa tối…”
Người đại diện nói liên tục không ngớt cái gì đó, cô đã không nghe được nữa.