Vị tổ tông Cốc Mạch Miêu này đại khái là không gả đi ra ngoài được, nhưng giữ lại ở nhà chính là một tai họa.
Tuy nhiên, nếu như có Tú Trân ở đây, cô ấy sẽ coi chừng Cốc Mạch Miêu, sau này hai người già trăm tuổi, Mạch Miêu đi theo anh trai, ở chung với anh và chị dâu, mặc dù sau này con bé không có con cái thì cũng có thể được chăm sóc rất tốt.
"Đứa nhỏ Tú Trân kia tuy rằng không có khả năng sinh nhiều đứa, nhưng mà mẹ nhìn ra được con bé có trái tim hiền lành và lương thiện, sau này con bé chính là chỗ dựa của con, hiểu không?"
“Hiểu rồi hiểu rồi...”
Danh chính ngôn thuận, xuất sư nổi danh, Cốc Mạch Miêu không phải chỉ cần khiêng chăn đệm của mình lên là lập tức rời đi được rồi sao?
Chỉ chốc lát sau cô đã tới nhà của Tú Trân, nhưng chung quanh không thấy người nào cả.
“Chú, chị Trân đâu?" Mạch Miêu hỏi ông Lý, “Mẹ cháu bảo cháu qua đây ở vài ngày.”
Không đợi ông Lý chào hỏi, cô đã sắp xếp chăn đệm xong xuôi.
Đó là giường của Tú Trân, từ đêm nay trở đi các cô có thể ngủ cùng giường nằm chung gối nhiều đêm rồi.
Vừa nghĩ tới đây, cây gậy thịt ở trong đũng quần của cô lập tức cương lên, cứng rắn.
Cô hiểu đó là ý gì.
Mùa hè khi hai người cùng nhau đùa giỡn, Tú Trân ăn mặc mỏng manh, ngực to mông to lúc ẩn lúc hiện, Cốc Mạch Miêu vừa nhìn thấy lập tức siết chặt hông, muốn chọc mông cô ấy.
Hiện tại cây gậy này lại cứng rắn, nhất thời khó có thể rũ xuống ngay được.
Để tránh cho ông Lý phát hiện, Mạch Miêu kéo quần áo đến phía trước để che hông, giả bộ qua loa nói: "Chú ơi, khi nào thì chị Trân của con mới trở về vậy ạ?"
“Chú không biết." Ông Lý không nhiệt tình lắm, hút thuốc lá phà phà rồi đáp tiếp, “Nó mới đi vào nhà tắm không lâu.”
“Đi nhà tắm? Sao lúc giữa trưa lại đi tắm chứ?”
“Con bé nó nói mấy nhà khác đều đang ăn cơm, bây giờ không có ai, dễ tắm rửa hơn.”
“À, cũng đúng. Vậy con cũng đi!”
Dứt lời, Mạch Miêu ôm quần áo sắp thay ra rồi xông vào nhà tắm.
Mẹ cô muốn cô giúp Tú Trân chà lưng, cô đương nhiên phải tuân theo lời mẹ để đi giúp đỡ Tú Trân rồi.
Vì thế Cốc Mạch Miêu nhanh chóng chạy đi, so với lúc vừa tới nhà Tú Trân thì bây giờ cô chạy còn nhanh hơn.
Nhà tắm ở đầu bên kia sân đập lúa của đại đội, vừa xa vừa hẻo lánh.
Lúc này bằng kỹ năng chạy bộ của mình, cô còn có thể đuổi kịp được Tú Trân.
Vừa nghĩ tới bản thân có thể tắm rửa cùng với cô ấy, thân dưới của Cốc Mạch Miêu càng khó rũ xuống hơn.
Chạy suốt một đường, cây gậy thịt cứng rắn ấy lập tức lắc lư suốt cả quãng đường, hoàn toàn khiến cô không có cách để chạy nhanh.
Mạch Miêu khó chịu muốn chết, bất đắc dĩ dừng bước chân, đi vào rừng lấy đồ ra.
Cô một bên ở trong đầu ảo tưởng hình ảnh Tú Trân cởϊ qυầи áo, giày, tất, bộ dạng trần trụi của cô ấy, một bên dùng tay để sục ©ôи ŧɧịt̠.
“Ưʍ...”
Cô cúi đầu nhìn thứ đồ vật tráng kiện giữa hai chân, phát hiện hai quả trứng dái phía dưới phồng lên vô cùng dữ dội.
Cô hiểu rằng mong muốn của mình đối với Tú Trân đã đến mức điên cuồng.
Nhưng Tú Trân cuối cùng vẫn phải gả cho anh cả, trở thành chị dâu của cô.
Cô phải làm gì đây?
“Chị dâu...”
Vừa nghĩ tới việc làʍ t̠ìиɦ cùng với chị dâu nhà mình, Mạch Miêu càng cảm thấy hưng phấn.
Tốc độ tay vừa lên tới, gậy thịt lập tức bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, khiến cho trên cành cây và lá cây dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.
"Nếu có thể bắn vào bên trong chị Trân thì tốt biết bao..." Mạch Miêu mặc sức tưởng tượng, "Sống cùng chị dâu..."
Mạch Miêu cười xấu xa, cô hạ quyết tâm sẽ cùng với Tú Trân trải qua cuộc sống tìиɧ ɖu͙© vui sướиɠ...
“Anh trai à, em xin lỗi." Nghĩ lại, Mạch Miêu lại cảm thấy không đúng, hẳn là: “Anh ơi, em nhịn không được…”