Chương 74: Trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cùng nhau tính nợ kiếp trước
An Bình hầu gia và đại phu nhân bị giọng nói tức giận chất vấn của nàng làm cho kinh sợ, An Ninh trước mắt, không hề giống với người trước đây luôn nói năng nhẹ nhàng vô hại, làm cho bọn họ giống như rơi vào giấc mộng. Phục hồi lại tinh thần, An Bình hầu gia dẫn đầu, tiến lên từng bước, vội vàng muốn giải thích, "Ninh nhi, bên trong còn có ẩn tình khó nói, chúng ta sở dĩ gạt ngươi là có nguyên nhân."Thừa dịp bây giờ An Ninh còn chưa khôi phục trí nhớ, hắn nhất định phải trấn an nàng, đem tổn thất trong chuyện này giảm thiểu đến mức thấp nhất, An Ninh bây giờ là một quân cờ rất có trọng lượng, hắn sao có thể trơ mắt nhìn nàng nhớ lại tất cả mọi chuyện, hắn không cho phép nàng có một tia căm hận hoặc trả thù hắn tồn tại được.
“Có ẩn tình bên trong?" Trong lòng An Ninh nổi lên một tia cười lạnh, giương mắt chống lại tầm mắt của An Bình hầu gia, "Bên trong rốt cuộc có ẩn tình gì?"
"Này..." Sắc mặt An Bình hầu cứng đờ, sự việc đột nhiên xảy ra, hắn cũng không có dự đoán được Lưu Hương Liên thế nhưng đột nhiên nổi điên, đem việc nàng không phải nữ nhi thân sinh của An Ninh nói ra, dù là người lão luyện như hắn, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có cách nào ứng đối được, trong đầu cấp tốc chuyển động, trong lòng lại một lần nữa âm thầm thấp rủa: Lưu Hương Liên này, nếu không phải bởi vì phía sau nàng có Lâm gia cùng với Uyển quý phi, hắn nhất định xúc động gϊếŧ nàng, nhưng là hiện tại, chỉ có thể tự mình tới thu thập nàng để bớt gây họa.
Trong lòng An Ninh hừ lạnh, ngay cả An Bình hầu gia cũng khó nói sao? Ánh mắt lướt qua đôi mi nhíu chặt của An Bình hầu gia, dừng ở trên người đại phu nhân, lúc này sắc mặt đại phu nhân trắng bệch, giống như không còn chút máu nào.
Trong lòng Đại phu nhân cũng âm thầm tự trách, đều là do trước kia bị oan hồn của Vân Trăn khiến cho bị kinh hách, làm cho bà trong khoảng thời gian ngắn mất đi lý trí, nhưng lại nói ra chuyện này không hề suy nghĩ. Bây giờ lời vừa ra khỏi miệng, An Ninh đã biết được, sợ là không còn đường cứu vãn.
Mâu quang vi liễm, tất cả mọi người đều đã biết, tất cả tài hoa của Yên nhi đều là trộm được từ An Ninh, nay, An Ninh đối với Yên nhi mà nói, đã không còn giá trị lợi dụng, như vậy mặc dù để nàng biết mình không phải mẹ ruột của nàng thì thế nào? Dù cho nàng có lại được trí nhớ, phát hiện ra chân tướng về cái chết của Vân Trăn thì lại như thế nào? Lưu Hương Liên bà, chẳng lẽ còn sợ một tiểu nha đầu vô dụng không được việc sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt đại phu nhân xẹt qua một đạo âm lãnh, lúc này xem như An Ninh mệnh lớn, gặp chuyện như vậy vẫn có thể hoàn hảo trở ra, thật sự là tức chết nàng, nhưng còn nhiều thời gian, nàng cũng không tin, nàng còn thu thập không được tiểu nha đầu này.
"Ngươi đã muốn biết, ta cũng không lại gạt ngươi!" Giọng nói của Đại phu nhân không còn giống như ngày thường đối với An Ninh ôn nhu nhỏ nhẹ mà lại chứa một tia lãnh ý.
"Ngươi quả thật không phải là nữ nhi thân sinh của ta."
An Ninh không dấu vết nhíu mày! Rốt cục không cần giấu diếm nữa sao? Rốt cục không cần dụng tâm kín đáo đóng vai mẩu thân hiền từ của trước mặt nàng nữa sao?
"Lưu Hương Liên, ngươi câm miệng cho ta, ngươi còn ngại chuyên không đủ sao?" An Bình hầu gia gầm lên, hắn bên này còn chưa kiếm ra đối sách để trấn an An Ninh, nàng thế nhưng lại ở một bên cho hắn thêm phiền, nữ nhân này, quả nhiên là đáng giận đến cực điểm.
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Như thế nào? Ta vốn không phải mẹ ruột của nàng, nàng đã biết, nhưng lão gia vẫn là cha ruột của nàng thì người sợ gì?"
Hắn sợ cái gì? Nghĩ đến cái chết của Vân Trăn, An Bình hầu gia hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Hương Liên liếc mắt một cái, quang mang sắc bén trong mắt làm cho người ta không rét mà run.
"Ngươi tốt nhất là câm mồm cho ta!"
Thân thể Đại phu nhân ngẩn ra, nhớ tới mình mới vừa rồi bị An Bình hầu gia đối đãi, trên vết sưng đỏ trên mặt lại nóng lên đau đớn rõ ràng, giờ phút này, hàn ý trong mắt hắn, lại làm cho nàng trong lòng trồi lên một tia sợ hãi, nàng và An Bình hầu gia là vợ chồng nhiều năm như vậy, cũng biết tính tình của hắn, nếu thật là chọc giận hắn, hắn quả quyết sẽ không lưu tình, nếu không phải phía sau mình còn có Lâm gia và Uyển quý phi chống đỡ, chỉ sợ An Bình hầu gia từ lúc xảy ra chuyện của Dương Mộc Hoan, cũng đã đem nàng gϊếŧ chết!
"Cha, vì sao không cho đại phu nhân nói? Ta quả thật không phải nữ nhi của bà, vậy mẫu thân của ta chính là vân Trăn trong miệng của bà sao?" An Ninh không chớp mắt nhìn đại phu nhân cùng An Bình hầu gia, tựa hồ không muốn bỏ sót bất cứ biểu tình nào của họ. Quả nhiên, lúc nghe được nàng nhắc tới hai chữ Vân Trăn, An Bình hầu gia sắc mặt lại khó coi vài phần, An Ninh liễm hạ mặt mày, giống như không chút để ý tiếp tục mở miệng hỏi, "Vân Trăn đang ở đâu?”
Tuy rằng biết mẫu thân bị đại phu nhân hại chết, nhưng nàng lại cố ý hỏi ra vấn đề này, mục đích muốn làm cho An Bình hầu gia chính mồm nói cho nàng, nhớ tới hắn trước kia khi nhắc tới Vân Trăn rất lạnh lùng, trong lòng An Ninh liền hận càng thêm đặc hơn, nàng vì mẫu thân cảm thấy không đáng giá, mẫu thân lúc trước làm sao có thể gả cho một người nam nhân như vậy!
Hắn càng vô tình, nàng càng phải làm cho An Bình hầu gia nếm thử đại giới của vô tình, nghĩ đến kế hoạch của nàng, trong lòng trồi lên một tia tà ác.
Đại phu nhân vốn định mở miệng nói cái gì đó, nhưng cảm nhận được tầm mắt cảnh cáo của An Bình hầu gia, trong lòng chung quy là có chút cố kỵ, liễm liễm mi, lạnh lùng mở mắt, không nói cái gì nữa.
"Nương của ngươi nàng... Đã chết." An Bình hầu gia nhanh cau mày, Vân Trăn chết là sự thật.
Thân thể An Ninh ngẩn ra, tiếp tục mở miệng hỏi, "Bà chết như thế nào?"
An Bình hầu gia tiếp tục mở miệng, trong mắt chứa một tia đau thương, "Nương của ngươi nàng nhiễm bệnh nặng, nhóm đại phu thúc thủ vô sách (không có cách nào chữa), nàng liền chết như vậy."
Bệnh nặng? An Bình hầu gia thật đúng là giỏi ngụy biện, bệnh nặng? Nương của nàng rõ ràng là bị đại phu nhân khiến cho chết cháy, làm sao có thể là vì nhiễm bệnh nặng mà chết? Hay cho một cái An Bình hầu gia! An Ninh bất động thanh sắc, nhíu nhíu mày, ánh mắt trong lúc đó cũng tràn ngập nghi hoặc, "Ninh nhi nghe hạ nhân nói, cái chết của nữ tử tên Vân Trăn kia, cùng đại phu nhân có liên quan với nhau”
Oanh một tiếng, An Bình hầu gia nhất thời có chút không thể chống đỡ được, ngày thường An ninh không thông minh, nhu thuận dịu dàng, chưa bao giờ nhiều lời, hôm nay như thế nào lại có nhiều thắc mắc tìm tòi như vậy!
"Kia đều là nói lung tung, không thể tin!" An Bình hầu gia cất cao ngữ điệu, tựa hồ là muốn gia tăng dộ tin cậy trong lời nói của hắn, nhìn thấy An Ninh vẫn hoài nghi như trước, lạnh giọng mở miệng, "Không tin, ngươi hỏi nàng đi!"
Cánh tay Đại phu nhân bị An Bình hầu gia huých một chút, ý tứ rõ ràng bất quá, đại phu nhân giật mình, "Ninh nhi, ta mặc dù không phải mẹ ruột của ngươi, nhưng hai năm qua, ta cũng đối đãi ngươi như nữ nhi thân sinh, ngươi cũng không nên tin lời đồn đãi lung tung, oan uổng ta, cái chết của Vân Trăn làm sao có thể cùng ta có quan hệ? Này thật sự là lời đồn không đúng sự thật thôi!"
Trong lòng An Ninh trồi lên một tia châm chọc, hay cho một cái đối đãi nàng như nữ nhi thân sinh!
"Vậy... Mộ của bà đâu?" An Ninh liễm hạ mặt mày, trong lòng càng thêm lạnh như băng, giọng điệu cũng thêm vài phần lãnh ý, An Bình hầu gia trong lòng lộp bộp một chút, thần sắc có một tia bối rối, "Này..."
An Ninh đưa phản ứng của hắn xem ở trong mắt, "Ninh nhi muốn đi tế bái, dù sao bà cũng là mẹ ruột của Ninh nhi."
"Này..." An Bình hầu gia cùng đại phu nhân hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều biết, mẹ của An Ninh chết bên trong đại hỏa hoạn, ngày đó lửa thiêu thập phần lớn, ngay cả thi cốt cũng không có tìm được, An Bình hầu gia ngại nhà mẹ đẻ của Vân Trăn, vốn định làm một cái mộ chôn quần áo và di vật, nhưng đại phu nhân làm sao có thể để cho trên mộ bia của nữ nhân khác khắc danh hào chính thê của An Bình hầu gia?
Lưu Hương Liên nàng mới là chính thất của An Bình hầu phủ. Vừa vặn, khi đó, Lâm gia ở đối với Vân gia âm thầm làm khó dễ, An Bình hầu gia biết Vân gia sụp đổ là chuyện sớm hay muộn, lúc ấy ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không đến quản nữ nhi đã sớm gả ra ngoài này ruốt cuộc có làm tang sự hay không, lại muốn cố ý lấy lòng Lưu Hương Liên cùng với Lâm gia phía sau nàng. Như thế, hắn liền nghe theo lời đề nghị của Lưu Hương Liên, "Hết thảy giản lược", hết thảy giản lược này, đương nhiên là cái gì cũng không làm, giống như không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra, chính là phái người thông tri Vân gia, cũng báo cho Vân gia biết, tất cả mọi chuyện sau đó của Vân Trăn hết thảy đều sẽ do An Bình hầu phủ chuẩn bọ tốt. Không biết, cái gọi là chuẩn bị tốt, đó là ngay cả lăng mộ đều không có một cái, hiện tại, An Bình hầu gia đi đâu mà tìm một cái lăng mộ của Vân Trăn cho An Ninh tế bái?
"Cha, làm sao vậy? Không thể sao?" An Ninh mi tâm nhăn càng nhanh, nhìn An Bình Hầu gia khó xử, trong lòng trồi lên một tia vui sướиɠ, nàng cố ý làm cho hắn khó xử!
"Không, Ninh nhi, không phải là không thể được, chính là..." An Bình hầu gia vẻ mặt khó xử, lại sợ An Ninh nhìn ra chút manh mối gì, trong lòng lại khẩn trương. Bỗng chốc, linh quang trong đầu chợt lóe, An Bình hầu gia nhãn tình sáng lên, "Nương ngươi năm đó hỏa tang cho nên..."
"Cho nên, liền không có lăng mộ phải không?" Ánh mắt An Ninh nhíu lại, một đạo lịch quang bắn nhanh ra, sau một thời gian ngắn liền biến mất không thấy, làm cho người ta không kịp bắt lấy, An Bình hầu gia mơ hồ cảm giác được ánh mắt của An Ninh biến hóa, trong lòng kinh ngạc, đang muốn xem rõ ràng, lại chỉ nhìn thấy tròng mắt đau thương của An Ninh, trong lòng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt kia mới vừa rồi nhất định là ảo giác của hắn, nữ nhi này của hắn, làm sao có thể có ánh mắt sắc bén như vậy?
Hoả táng! Hay cho một cái hoả táng!
"Đúng, đúng, đúng, đúng là như vậy!" Nhãn tình Đại phu nhân sáng lên, trong lòng thầm than lão gia còn có lí do thoái thác như vậy, như vậy... Đừng nói An Ninh không biết được chân tướng cái chết của Vân Trăn, dù là có hoài nghi, có lí do thoái thác này của lão gia, cũng khó lấy chút manh mối.
Hoả táng a! Nhớ tới đại hỏa đêm đó hừng hực, cùng với âm thanh Vân Trăn la lên giãy dụa, đại phu nhân trong lòng trồi lên một tia đắc ý.
Mà đang lúc nàng đắc ý, An Ninh cũng đã đem ánh mắt chuyển dời đến trên thân thể của nàng, "Nếu đại phu nhân không phải nương của Ninh nhi nương, vậy Ninh nhi về sau liền không gọi đại phu nhân là “nương."”
Trên mặt Đại phu nhân trồi lên một tia tức giận, nhớ tới mới vừa rồi từ khi An Ninh biết nàng không phải là mẹ ruột của nàng ta, nàng ta cũng đã bắt đầu không gọi mình là nương, trong lòng mặc dù có chút tức giận, nhưng lạnh lùng mở miệng, "Cũng được!"
An Ninh mâu quang vi liễm, sau khi xóa một tiếng “nương” này, nàng trả thù đại phu nhân không chỉ là ngầm nữa mà cho dù là trực tiếp bên ngoài khi có cơ hội nàng cũng không bỏ qua!
Trong Khởi Thủy Uyển.
An Như Yên nằm ở trên giường, đau đớn xương cốt trên người không ngừng lan ra, hé ra gương mặt thống khổ rối rắm cùng một chỗ, không ngừng chửi bậy, "Người tới a, đều chết ở đâu rồi?"
"Mau tới đây, những tiện nha đầu này, cẩn thận da của các ngươi."
Trong lòng An Như Yên hận cực kỳ, hiện tại không thể nhúc nhích, vừa động liền đau, mới vừa rồi, nương đem đám hạ nhân này kêu đi ra ngoài, hiện tại, nàng ngay cả nha hoàn để trút giận cũng không có!
Nghĩ đến nương đã đi ra ngoài hồi lâu, mi tâm An Như Yên nhăn càng nhanh, gặp Dĩnh Thu vội vàng tiến vào, An Như Yên vội vàng lạnh giọng hỏi, "Đại phu nhân đâu? Như thế nào còn không có trở về?"
Nàng luôn luôn chờ, chờ nương từ Thính Vũ Hiên mang tin tức trở về.
Dĩnh Thu đang muốn trả lời, liền nghe được bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vàng, xuất môn vừa thấy, quả nhiên là đại phu nhân cùng Cố đại nương đã trở lại, trong lòng vui vẻ, "Đã trở lại, đã trở lại, đại phu nhân đã trở lại."
Trên thực tế, nàng chân chính vui mừng là vì khi đại phu nhân ở đây, tính tình đại tiểu thư cũng sẽ thu liễm vài phần, mà nàng cũng sẽ dễ chịu một chút.
Dĩnh Thu vừa mới nói xong, đại phu nhân liền vào phòng, vẻ mặt tức giận không chút che dấu, bà lúc này, hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt sắc bén, ngực phập phồng kịch liệt, ngay cả đi đường thân hình cũng mang theo một cỗ tức giận.
An Như Yên nhìn thấy bà, trước tiên liền chú ý đến gương mặt sung đỏ của bà, An Như Yên nhíu nhíu mày, "Nương, ngươi làm sao?"
Nàng chưa từng có gặp qua mẫu thân có bộ dáng như vậy, trên mặt hằn dấu vết năm ngón tay phá lệ rõ ràng, Hầu phủ này, có ai dám đánh bà như vậy?
"Nhị tiểu thư nàng thế nhưng..." Cố đại nương dẫn đầu mở miệng, đang muốn nói ra An Ninh không chết, lại bị đại phu nhân sắc bén đánh gãy.
"Câm mồm." Đại phu nhân trong lòng khó thở, nghĩ đến An Ninh không chết, lòng của nàng giống như có một cây đao hung hang cắm vào, nàng khó chịu như thế, nếu là Yên nhi biết An Ninh không chết... Như vậy... Nhìn bộ dáng giờ phút này của An Như Yên, hiện tại nàng so với chính mình càng hy vọng nhìn thấy An Ninh chết, nếu là biết kế hoạch của các nàng đã thất bại, không biết lại ... Đại phu nhân liễm liễm mi, trong ánh mắt lại hơn một tia âm trầm.
Cố đại nương giật mình, nhìn thoáng qua sắc mặt đại phu nhân, không nói một câu lui từng bước, trong lòng hiểu được, đại phu nhân không cho chính mình nói cho đại tiểu thư, nhất định là có nguyên nhân của nàng.
Như thế làm cho An Như Yên trong lòng càng thêm hoài nghi, nghi hoặc nhìn đại phu nhân, "Nương, An Ninh làm sao vậy?"
Nương đi Thính Vũ Hiên, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì?
Đại phu nhân kéo kéo khóe miệng, đi đến bên giường An Như Yên ngồi xuống, nở một nụ cười, "Còn có thể làm sao đây? Đều là nha hoàn bịa đặt lung tung, bất quá là có gió thổi cỏ lay, liền nói là Quỷ Hồn, ha ha... Nào có Quỷ Hồn gì? Mới vừa rồi nương đã nhìn qua, không có gì cả."
"Kia trên mặt nương là xảy ra chuyện gì?" An Như Yên nghe xong lời nói của đại phu nhân, vẫn nhăn mặt nhăn mày không hề giãn ra, tay nhẹ nhàng chạm vào hai má sung đỏ của đại phu nhân, nhất thời đại phu nhân ai nha hô một tiếng, liền khẩn trương thu hồi tay lại, "Nương, nghiêm trọng như vậy... Rốt cuộc là ai đánh ngươi?"
Đại phu nhân mâu quang lóe ra, tựa hồ né tránh ánh mắt tìm kiếm của An Như Yên, "Chuyện của nương ngươi đừng quản, ngươi an tâm dưỡng thương, mặt của ta... Dùng khối băng thoa một chút sẽ không sao."
Trời biết, mặc dù là dùng khối băng thoa qua, cũng tiêu không được tức giận trong lòng bà, mặc dù là có thể đánh tan sung đỏ trên mặt nhưng hai bàn tay đó vẫn như cũ chôn sâu trong trí nhớ của bà.
Giận a, khí a! Chẳng những không có gϊếŧ chết An Ninh, ngược lại là bị nàng dọa, chẳng những không có chiếm được điều tốt, còn bị lão gia đánh, nàng ngay cả đánh lại cũng không thể! Trong lòng càng nghĩ càng tức giận, giống như là xoay quanh trong ngũ tạng lục phủ, muốn phá tang yết hầu mà bộc phát ra.
"Nương... Là cha đánh ngươi, đúng hay không?" An Như Yên cũng không ngốc. Trong phủ này, trừ bỏ cha, còn có người nào dám đánh bà ta? Huống hồ, xem ánh mắt né tránh của nương, trong lòng lại xác định vài phần, "Cha vì sao đánh người?"
Thấy đại phu nhân không nói lời nào, An Như Yên lại đuổi sát không buông, giương mắt nhìn thoáng qua Cố đại nương đang cúi đầu, "Cố đại nương, ngươi nói cho ta biết, cha ta rốt cuộc vì sao lại đánh nương của ta?"
"Đại tiểu thư... Lão gia hắn..."
"Cố đại nương!" Đại phu nhân lại một lần nữa đánh gãy lời của nàng, giọng điệu so với mới vừa rồi càng thêm sắc bén, "Đi cửa Hầu phủ chờ, biểu tiểu thư hẳn là sắp đến, ngươi thay ta đi nghênh đón."
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Cố đại nương hành lễ, lập tức lui xuống.
"Nương... Vì sao gạt ta?" An Như Yên lớn tiếng chất vấn, nàng ghét nhất đó là, bị người khác lừa gạt nàng.
Đại phu nhân kéo kéo khóe miệng, "Nương nói, ngươi an tâm dưỡng thương, nương không ý kiến, chờ ngươi dưỡng tốt vết thương, chúng ta lại một lần nữa làm cho cha ngươi quay đầu chú ý đến, ngươi là hy vọng của nương nha."
An Như Yên vừa nghe, trong mắt thiếu đi vài phần tìm tòi nghiên cứu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh "Nương, ngươi yên tâm, Yên nhi sẽ không cho ngươi thất vọng!"
Hiện tại An Ninh đã chết, nàng căn bản là không có uy hϊếp, nàng nhất định sẽ dùng phương pháp của chính mình, đem việc mất mặt ở tứ quốc tế, một lần nữa đòi lại!
Chính là, nàng quá mức tự tin cùng lạc quan, lại không biết nay toàn bộ kinh thành, thậm chí ở các địa phương xa hơn, đều đã nghe đến trò hề nàng làm ở trên tứ quốc tế. Hiện tại chỉ cần vừa ra khỏi cửa, chỉ cần là địa phương có người, nơi nơi đều đang nói bàn luận chuyện "Thiên hạ đệ nhất không biết xấu hổ" An Bình hầu phủ đại tiểu thư, nàng đồng dạng không biết, nàng cho dù có dùng vô số thủ đoạn hay tâm tư đều không có cách nào thay đổi được tiếng xấu đi, nàng càng thêm không biết, cái người mà nàng nghĩ rằng đã chết kia, nay vẫn an ổn như trước ở trong Thính Vũ Hiên, còn sống rất tốt, còn muốn chính diện giao phong cùng với các nàng!
Tại kinh thành. Trong đám đông chuyển động. Một chiếc xe ngựa từ từ mà đi, người đi đường chung quanh nhìn thấy chiếc xe ngựa đều tự động tránh ra một con đường riêng, xem chiếc xe ngựa xa hoa này, chỉ biết, người ngồi trên xe ngựa này không phải là người mà dân chúng bình thường có thể đắc tội được.
"Thục nhi, còn xa lắm không? Như thế nào còn chưa tới? Bổn tiểu thư đã chán ngấy việc tiếp tục ngồi trên xe ngựa này rồi” Trên xe ngựa, có một thanh âm không kiên nhẫn truyền ra.
Bên ngoài xe ngựa, ngồi ở bên cạnh xa phu, nha hoàn kêu Thục nhi quay đầu hồi đáp, "Tiểu thư, chúng ta đã vào thành rồi, hẳn là không lâu nữa là đến Hầu phủ."
"Không lâu? Không lâu là bao lâu? Nhị bác vội vã bảo ta đến như vậy, khiến cho ta cấp tốc đến gặp bà, gặp được bà, bổn tiểu thư nhất định phải hảo hảo bảo bà bồi thường cho sự mệt nhọc của Lưu Bảo Nhi ta." Nữ tử tên gọi Lưu Bảo Nhi, ở tại một châu huyện gần kinh thành nhất... Vệ thành. Sở dĩ kêu Vệ thành, là vì, vệ thành vừa vặn giống như hộ vệ, thủ hộ kinh thành, mặc dù không có sự phồn hoa giống kinh thành, nhưng cũng là vượt xa các châu huyện khác.
Lưu gia là nhà giàu ở Vệ thành, cha của Lưu Bảo Nhi đúng là đương gia, có muội tử gả cho Tứ đại thế gia ở kinh thành, cũng là dính không ít vinh quang, là gia chủ của Lưu gia, có ba con trai, nhưng thương yêu nhất chính là tiểu nữ nhi Lưu Bảo Nhi này.
Lưu Bảo Nhi người giống như tên của nàng, là bảo bối của Lưu gia, cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, trong nhà từ trên xuống dưới vô luận sự tình gì đều theo ý của tiểu tổ tong này, quả nhiên là cưng chiều đến cực điểm.
Trên thực tế, Vệ thành đến kinh thành cũng không xa, cũng gần chỉ có mấy canh giờ lộ trình mà thôi, Lưu Bảo Nhi giờ phút này giống như chạy vài ngày lộ trình, trong lòng lộ vẻ bất mãn.
Thục nhi biết tính tình tiểu thư nhà mình, chỉ thầm oán, An Bình hầu phủ đại phu nhân nếu đặc biệt thỉnh tiểu thư lại đây, kia tất nhiên là sẽ không chậm trễ tiểu thư, tiểu thư nghĩ muốn bồi thường cái gì, còn không phải chỉ là một câu sao?
Trên mã xa Lục Bách nhị xốc lên khan che bên ngoài, hé lộ ra hai má mang theo vài phần anh khí, sắc mặt cũng không tốt, ánh mắt nhìn xung quanh, đột nhiên, trong không khí truyền đến một mùi thơm, Lưu Bảo Nhi nhãn tình sáng lên, "Mau, mau dừng xe."
Thục nhi không biết ý muốn của tiểu thư, lập tức kêu phu xe đem xe ngựa dừng lại, xe ngựa vừa ngừng ổn, liền nhìn thấy tiểu thư nhà nàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, hướng tới một phương hướng đi đến, Thục nhi chạy nhanh đi theo, "Tiểu thư, người muốn làm gì?"
Lưu Bảo Nhi theo mùi thơm kia đến, làm sao quan tâm đến lo lắng của nha hoàn, đột nhiên, tầm mắt của nàng dừng ở trên người một nam tử cao lớn, nam tử một thân huyền y, khí thế rộng rãi, làm cho người ta có một loại cảm giác nhìn thấy mà sợ.
Lưu Bảo Nhi nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, trong lòng thầm than: Nam nhân này thật đẹp! Nàng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua nam nhân đẹp như vậy, dù là ba ca ca của nàng hay hai vị sư huynh cũng bằng một phần mười của nam tử trước mặt!
Người kia là ai?
Trong lòng nhất thời sinh ra hảo cảm, đột nhiên nhớ lại mục đích của chính mình tìm tới, giơ giơ cằm lên, đối với nam tử huyền y kia cao giọng mở miệng, "Này, đem thứ trong tay ngươi để lại bản tiểu thư muốn mua!"
Nói xong, liền lấy ra một thỏi nguyên bảo màu vàng rực rỡ , đặt ở trong tay thưởng thức, giống như nói cho hắn biết, nàng ra giá cao bằng một cái nguyên bảo đó!
Lập tức đôi mi của Thương Địch liền nhíu lại một chỗ, thản nhiên liếc liếc mắt một cái nữ tử đang đứng trước mặt, chính là liếc mắt một cái, khóe miệng liền gợi lên một chút khinh thường: Nhỏ tuổi như vậy, liền có khẩu khí lớn như vậy!
Khinh thường trong mắt hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật lớn đến Lưu Bảo Nhi, sắc mặt Lưu Bảo Nhi cứng đờ, lòng tràn đầy tức giận, trong lòng hừ lạnh, ngại ít? Ngại ít phải không? Lưu Bảo Nhi nàng có vàng!
Lại lấy ra một cái nguyên bảo, cao ngạo nhíu mày, "Hai cái nguyên bảo đủ đi? Đường hỏa thiêu của ngươi, không giá trị bằng một lượng bạc, bổn tiểu thư trả hai nguyên bảo đến mua, là ngươi có vận khí tốt, hừ, như thế nào? Còn không bán? Còn ngại ít? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Cái mũi của Lưu Bảo Nhi rất nhạy cảm, hương vị gì đều không trốn qua cái mũi của nàng, mới vừa rồi chính là có chút hương khí truyền qua, nàng liền theo hương khí tìm lại đây, cuối cùng đem mục tiêu tập trung đến trên người Thương Địch, mùi đường hỏa thiêu đúng là truyền ra từ trên người hắn, nàng cực kỳ thích ăn đường hỏa thiêu, hơn nữa nàng hiện tại đang đói bụng, dù cho là Hoàng thượng xuất hiện, nàng cũng muốn đem đường hỏa thie6i trong tay nam tử này mua đi.
Tức giận trong mắt Thương Địch càng đậm, từ đầu đến cuối đều là nữ tử không biết từ nơi nào chui ra tự quyết định, muốn mua đường hỏa thiêu của hắn? Khóe miệng giơ lên một nụ cười khẽ, đường hỏa thiêu của hắn chỉ vì một người chuẩn bị, nữ tử này muốn mua? Không bao giờ có chuyện này xảy ra!
Trong đầu hiện ra bóng dáng của An Ninh, mặc dù xa cách không lâu, nhưng hắn vẫn có chút nhớ nhung nàng, vừa vặn không có việc gì, liền sai người làm đường hỏa thiêu, tự mình đi đưa cho An Ninh, trong lòng trồi lên một tia chua xót, trời biết, hắn đưa đường hỏa thiêu là giả, mục đích chân chính là muốn gặp mặt nàng thôi.
Không có tâm tư lại để ý tới nữ tử trước mặt, lặc lặc dây cương, khiến cho con ngựa vòng qua chướng ngại vật trước mắt.
"Này... Ngươi..." Lưu Bảo Nhi khó thở, không nghĩ tới nam tử này cứ như vậy không đem Lưu Bảo Nhi nàng để vào mắt, hung hăng trừng mắt nam tử đang cưỡi ngựa kia, nàng từng học qua công phu, tập trung nội lực, lập tức bay lên trời, hướng tới hướng của Thương Địch phóng đi, mắt thấy sắp tới gần Thương Địch, lại chỉ thấy hắn giơ tay lên, không chút lưu tình đánh vào ngực của nàng, Lưu Bảo Nhi như một con diều, bay xuống đất, mặc dù có nội lực chống đỡ nên cũng không ngã chật vật, nhưng, một chưởng kia, lại làm cho nàng ăn không ít mệt.
Nàng lại không biết, Thương Địch đã thủ hạ lưu tình, hắn không có ý đả thương người khác, chính là muốn đánh tan ý niệm muốn cường mua của tiểu nữ nhân này thôi!
"Uy... Ngươi thật to gan!" Lưu Bảo Nhi tức giận đến giơ chân, ở Vệ thành, chưa từng có người dám không để nàng vào mắt như vậy. Dù là đi trên đường, nàng xem trúng thứ gì, dù thứ đó đã bị người khác mua đi, nàng đều có cách trở thành chủ của thứ đó. Nhưng, thế nhưng tại đây lần đầu tiên có nam nhân dám không đưa cho nàng!
"Tiểu thư, ngươi đừng nóng giận, tiểu thư muốn ăn đường hỏa thiêu, nô tỳ đi mua." Thục nhi biết tiểu thư của mình bị nhục nhã, nhất định thập phần tức giận, trấn an nói, lúc trước ở Vệ thành tiểu thư diễu võ dương oai, dân chúng đều sợ nàng, nào dám chọc tiểu tổ tông này? Nhưng nơi này là dưới chân thiên tử, cũng không thể so với Vệ thành, vạn nhất chọc phải một chủ nhân hung ác, kia nhưng là chịu không nổi, mới vừa rồi nàng xem nam tử kia, một thân quý khí, khí thế dọa người thân phận địa vị nhất định là không nhỏ.
"Mua mua mua, mua cái gì mua? Còn không mau đi, mau đi Hầu phủ, bảo bác chuẩn bị một khoản tiền thật lớn để chiêu đãi tiểu thư" Tức giận trong lòng Lưu Bảo Nhi vẫn khó tiêu như trước, lần tới nhìn thấy hắn, nàng tuyệt đối sẽ cho hắn biết, Lưu Bảo Nhi nàng muốn cái gì đều sẽ chiếm được, hắn mới vừa rồi cự tuyệt nàng, nàng sẽ cho hắn một chút giáo huấn!
Nàng thấy hắn là người không tầm thường, nhưng không tầm thường lại như thế nào? Một người biểu tỷ của nàng là Uyển quý phi trong cung, là phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất, nàng nếu thu thập không được, nàng liền đi thỉnh biểu tỷ Uyển nhi hỗ trợ!
Nghĩ như thế, Lưu Bảo Nhi lên xe ngựa, xe ngựa một lần nữa hướng An Bình hầu phủ chạy đi...
Mà lúc này trong An Bình hầu phủ bên trong Thính Vũ hiên, An Ninh cùng Bích Châu đang pha trà, An Ninh nắm ly trà trong tay, theo như lời quản gia mới vừa nói, đây là thứ lão gia trân quý, cố ý phân phó hắn đưa tới cho nhị tiểu thư nếm thử, khóe miệng An Ninh gợi lên một nụ cười lạnh, nếu là trước kia, An Bình hầu gia làm sao có thể bỏ ra dễ dàng như vậy?
Một chiêu này của hắn chỉ là muốn trấn an lấy lòng nàng mà thôi! Nếu hắn đã tặng đến, nàng làm sao có thể không thu đâu?
Nghe mùi trà bốn phía, quả nhiên là trà tốt, bất quá... Từ đêm hôm qua cùng Thương Đich nấu trà, hương trà kia có mùi hương ngào ngạt, vị ngọt thuần túy.
Trong đầu hiện ra bóng dáng Thương Địch, nhớ tới giờ phút này ngọc bội dán lên da thịt mình, trên mặt An Ninh không tự giác trồi lên hai mạt đỏ ửng, mà ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện.
Vừa tới cửa Thương Địch, nhìn thấy nữ tử mặt mày mỉm cười, hai gò má hồng nhuận, bộ dáng rất là mê người. Thương Địch dừng lại cước bộ, giống như sợ hãi quấy nhiễu giai nhân, cứ như vậy đứng xa xa nhìn, thân thể tựa vào cạnh cửa, hai tay ôm ngực mà đứng, cặp mắt kia càng phát ra nồng đậm nhu tình.
Không khí giống như đọng lại, An Ninh nhìn ly trà trong tay đến nhập thần, không có phát giác sự tồn tại của Thương Địch, mà Thương Địch lại là nhìn giai nhân đến nhập thần, không có phát hiện tiếng bước chân ngoài cửa...
Bích Châu còn chưa vào cửa, liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn anh vĩ tựa vào cạnh cửa, phát giác hắn mặc một thân huyền y trên người, trên mặt vui vẻ, nhất thời biết người đến là ai.
"Nô tỳ tham kiến Thần vương điện hạ, ngài đã tới, sao không đi vào?" Bích Châu hành lễ, toàn bộ kinh thành, chỉ có dụ Thân vương cùng Thần vương có tư cách dùng huyền sắc, dụ Thân vương quả quyết sẽ không xuất hiện tại Thính Vũ Hiên, như vậy bóng dáng trước mắt này, nhất định là Thần vương điện hạ.
Thanh âm thình lình phát ra, quấy nhiễu hai người trong viện và ngoài viện, An Ninh nghe được hai chữ "Thần vương", thân thể ngẩn ra, tay run lên, nhất thời không lưu ý ly trà trong tay, ly trà lập tức rớt xuống, trong lòng An Ninh cả kinh, mắt thấy ly trà sẽ rơi xuống đất, liền nghe được trên đỉnh đầu vang lên một thanh âm hung hậu.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Khi nói chuyện, người đã tiến đến sát bên cạnh An Ninh, một bàn tay to, liền trực tiếp tiếp được ly trà đang rớt xuống, vững vàng đưa tới trước mặt An Ninh, ngay cả nước trong chén trả cũng không rớt ra nửa phần
Thương địch cau mày, may mắn là hắn nhanh tay lẹ mắt, bằng không nước trà này chảy ra ngoài, làm nòng nàng cũng không tốt!
Thanh âm quen thuộc, hơi thở quen thuộc, làm cho trên mặt An Ninh nguyên bản đỏ sẫm càng thêm sáng lạn, cố gắng trấn định xuống dưới, An Ninh tiếp nhận ly trà trong tay Thương Địch, "Sao người lại tới đây?"
Nếu nàng nhớ không sai, bọn họ vừa mới tách ra không lâu, nhanh như vậy lại gặp lại, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?
Trên mặt Thương địch xẹt qua một tia xấu hổ khó nhìn thấy, nhưng rất nhanh liền dấu đi, từ trong lòng lấy ra “cái cớ” để hắn tìm An Ninh, "Mới vừa rồi hạ nhân làm hơi nhiều một chút..."
Là một câu, nhưng lại có vẻ không được tự nhiên cùng cứng ngắc, mi tâm An Ninh nhăn cùng một chỗ, làm hơi nhiều một chút? Chẳng lẽ một cái Thần vương phủ to như vậy, còn không có biện pháp đem một chuyện nhỏ như “Đường hỏa thiêu” giải quyết hết sao?
Hắn sợ là cố ý bảo người ta làm mang tới đi! Thông minh như An Ninh, mơ hồ đoán ra tâm tư của hắn, nhưng không có nói ra, chính tiếp nhận thứ trong tay hắn, mở ra đặt ở trên thạch bàn, để cho Thương Địch ngồi xuống, lập tức phân phó Bích Châu, "Mau thượng trà cho Thần vương điện hạ."
Hắn luôn luôn đưa đường hỏa thiêu đến chỗ nàng, dù không tự mình đến, nhưng cũng sai Đồng Tước mang đến, phần tâm ý này nàng xem ở trong mắt.
"Lúc nãy, trong cung truyền đến tin tức, Nam Cung tướng quân đã tỉnh, nàng cứ yên tâm, có ngự y trong cung, còn có Hoàng hậu nương nương đối với Nam Cung tướng quân yêu thương hết mực, hắn là không có việc gì." Thương Địch trầm giọng mở miệng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn tới đây, Nam Cung Thiên Duệ vì bảo vệ An Ninh mà bị thương, đây cũng không phải là lần đầu tiên, tâm của Nam Cung Thiên Duệ đối với An Ninh, hắn xem ở trong mắt, đối với Nam Cung Thiên Duệ, hắn là kính trọng.
Nghĩ đến lần trước phản ứng của Ninh nhi sau khi biết được Nam Cung Thiên Duệ vì nàng mà trúng độc, hắn nghĩ đến Nam Cung Thiên Duệ bị thương, Ninh nhi nhất định là lo lắng. Cho nên, hắn vừa có được tin tức, liền lại đây nói cho An Ninh biết, để cho nàng yên tâm.
An Ninh quả thật là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến hôm qua Nam Cung Thiên Duệ phấn đấu quên mình, trong lòng trừ bỏ cảm kích, còn là cảm động, hắn vì nàng như vậy, nàng có thể báo đáp hắn như thế nào phần ân huệ và sự tổn thương của hắn?
"Cảm ơn người đã nói cho ta biết." An Ninh mở miệng, nhợt nhạt nhấp một ngụm trà.
Thương Địch cười không nói, này vốn là việc hắn nên làm, hắn thậm chí hy vọng, khi đó người bảo vệ nàng là chính hắn, hắn chưa từng có ý nghĩ muốn bảo vệ một nữ tử như vậy, hắn còn sống, nguyên bản là vì báo thù mà sống, lúc trước khi báo thù hắn luôn tự nhủ không để chính mình bị nguy hiểm là được, nhưng tối hôm qua nằm ở trên giường, ở trong lòng hắn không ngừng hỏi chính mình, nếu lúc ấy người ở bên cạnh An Ninh là hắn, hắn có thể giống như Nam Cung Thiên Duệ hay không, một mình bất chấp nguy hiểm, vì bảo vệ An Ninh, đem an nguy của chính mình đưa vào bên trong nguy hiểm.
Cơ hồ ở trong nháy mắt, hắn liền biết được đáp án của chính mình, mà đáp án đó khiến hằn giật mình, đúng vậy, hắn nhất định sẽ làm không chút do dự!
Một lúc sau, An Ninh lấy mảnh ngọc bội đeo trên cổ xuống, nghĩ đến chữ trên ngọc bội, mâu quang vi thiểm, "Đây là của người, hôm nay vì tránh đi Tô Cầm, ta mới..."
Nàng lo lắng Tô Cầm thấy được chữ trên mặt ngọc, nàng mới vội vàng bỏ vào trong quần áo. Nhưng, nghĩ đến Thương Địch lúc đem ngọc bội đeo lên cổ nàng... An Ninh liễm liễm mi, thần sắc khó lường, hắn cũng không có nói muốn đưa nàng, không phải sao?
Đôi mày rậm của Thương Địch ninh thành một cái tuyến, trong mắt trồi lên một tia tức giận, thản nhiên nhìn ngọc bội trong tay nàng một cái, "Cái gì đã đưa đi, thì quả quyết không lý nào lại lấy lại!"
Huống hồ, cài kia là vì nàng mà chuẩn bị, chẳng qua là đưa sớm cho nàng thôi, nàng dĩ nhiên lại phát hiện trên mặt có khắc chữ, làm sao có thể không rõ a? Nàng là muốn trả lại cho chính mình sao? Nàng không tiếp thụ ngọc bội hắn đưa? Điểm này, làm cho con ngươi thâm thúy của Thương Địch híp lại, tựa hồ là sợ hãi tiết lộ sự khẩn trương trong lòng hắn giờ phút này, nghiêm mặt lại, đem ly trà đặt thật mạnh ở trên bàn.
An Ninh giật mình, đang muốn nói cái gì đó, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cười duyên của nữ tử, thanh âm như chuông bạc, giống như thập phần khoái trá, của Cố đại nương đang lấy lòng, nghe được kia tiếng động lớn kia cách bên này càng ngày càng gần, mi tâm An Ninh nhăn càng chặt.
"Biểu tiểu thư, ngài liền ở nơi này đi, đại phu nhân phân phó, đợi lát nữa liền kêu người làm cho người vài món ăn, tự mình thay tiểu thư làm tiệc đón gió tẩy trần." Cố đại nương vẻ mặt tươi cười lấy lòng, dẫn Lưu Bảo Nhi đến bên ngoài Thính Vũ Hiên.
Lưu Bảo Nhi nhìn tên của khoảng sân, vừa lòng gật đầu, " 'Thính Vũ Hiên', không sai, nghe tên này, bổn tiểu thư liền thập phần thích, ngươi đi nói cho bác ta biết, Thính Vũ Hiên này bổn tiểu thư thực vừa lòng, liền quyết định ở lại trong này."
"Biểu tiểu thư thích là tốt rồi, thích là tốt rồi!" Cố đại nương ha ha phụ họa , giờ phút này biết An Ninh không chết, nàng liền không có sợ hãi như lúc trước, nghĩ đến ý đồ của đại phu nhân khi đem biểu tiểu thư an bài trong Thính Vũ Hiên, đáy mắt xẹt qua một chút lãnh ý.
Biểu tiểu thư này, nghe nói rất điêu ngoa, lại biết võ công, thời điểm ở Lưu phủ Vệ thành, xem ai không vừa mắt, liền ra tay giáo huấn, ngay cả tiểu thϊếp của cha nàng, nàng cũng dám đánh, nghe nói, có một tiểu thϊếp còn đang sống bị đánh đến chết, đánh chết tiểu thϊếp của cha nàng, cha nàng chẳng những không trách tội, còn lo lắng nàng đánh không đủ, đem nơi tiểu thϊếp kia ở đốt đi, cả nhà lớn nhỏ đối với biểu tiểu thư dung túng đến cực điểm, lại sợ hãi đến cực điểm.
Phu nhân vốn là muốn mời biểu tiểu thư đến giúp đại tiểu thư giải buồn, lại không dự đoán được nhị tiểu thư còn sống, cho nên, liền đem biểu tiểu thư an bài đến Thính Vũ hiên này ở, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhị tiểu thư nếu không cẩn thận, chọc tới tiểu tổ tông này, thì phải tự mình chuốc lấy cực khổ !
Lưu Bảo Nhi bước vào cửa viện, cao giọng ra lệnh, "Thục nhi, mang hạ nhân đem đồ dùng của của bổn tiểu thư vào phòng, ngươi tự mình an trí, cũng đừng để cho hạ nhân tay dơ chạm vào làm hỏng đồ của bổn tiểu thư."
"Vâng, nô tỳ liền đi." Thục nhi hành lễ, lập tức lĩnh mệnh, dẫn theo nha hoàn đang hành lễ phân phó nói, "Mau chút lấy đi vào, cẩn thận một chút."
An Ninh trong viện nghe thấy thanh âm ương ngạnh như vậy, trong lòng trồi lên một tia tức giận, biểu tiểu thư muốn ở trong Thính Vũ Hiên của nàng sao? Kiếp trước, biểu tiểu thư này cũng đã tới Hầu phủ một hồi, khí thế ngang ngược kia,làm cho Hầu phủ gà chó không yên, không chỉ có như thế... Nhớ đến chuyện xảy ra kiếp trước, con ngươi của An Ninh lạnh đi vài phần.
"Những người này là ai? Tất cả tạp vụ đều chờ ở bên ngoài cho bổn tiểu thư!" Lưu Bảo Nhi xa xa thấy một nữ tử ngồi ở bên thạch bàn đối diện với nàng, cùng với một nam tử đưa lưng về phía nàng, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, lạnh lùng phân phó nói.
"Này, các ngươi muốn làm gì? Đây là phòng của tiểu thư nhà ta, các ngươi không thể vào!" Thanh âm của Bích Châu bên kia truyền đến, nhìn thấy Thục nhi đem theo nha hoàn xông vào phòng của An Ninh, lập tức buông xuống thứ gì đó trong tay, vọt đi qua.
"Cái gì tiểu thư nhà ngươi? Phòng này là phòng của chủ nhân cái sân này, đó là chỗ ở của tiểu thư nhà ta." Thục nhi giơ cằm, thản nhiên nhìn lướt qua cái nha hoàn đang chạy tới kia, tuyên thệ chủ quyền.
"Đây là có chuyện gì?" Lưu Bảo Nhi nghe được lời nói của Bích Châu, trên mặt trồi lên một tia tức giận, lại nhìn nhìn nữ tử đang ngồi trước mặt mình, đi nhanh đi tới.
"Biểu tiểu thư, đây nguyên bản là chỗ ở của nhị tiểu thư, chỉ sợ..." Cố đại nương ở sau người, cũng cách xa một khoảng cách nhất định, giống như sợ bị liên lụy.
"Nhị tiểu thư? Nhị tiểu thư là sao? Ngươi chính là nhị tiểu thư sao kia sao?" Lưu Bảo Nhi nhíu mày, vẻ mặt chỉ tâm cao khí ngạo, cao ngạo đánh giá An Ninh, nữ tử này, quả nhiên là xinh đẹp, khuôn mặt này... Trong lòng không khỏi càng thêm tức giận, giọng điệu cũng lạnh thêm vài phần, "Ngươi, ngươi nếu là nhị tiểu thư kia, liền chuyển ra khỏi Thính Vũ Hiên cho bổn tiểu thư, từ hôm nay trở đi, Thính Vũ hiên này, là nơi ở của Lưu Bảo Nhi ta"
An Ninh trong lòng cười lạnh, khẩu khí thật lớn! Mới tới nơi ở của người khác, còn bừa bãi như vậy, còn muốn đem nàng là chủ nhân đuổi đi? Này sợ chỉ có Lưu Bảo Nhi kiêu căng ương ngạnh mới làm được a!
"Ngượng ngùng, Thính Vũ Hiên này vẫn luôn là chỗ ở của ta, vị biểu tiểu thư này, xin hỏi ngươi là cái gì mà muốn ta phải chuyển ra ngoài?" Mâu quang An Ninh vi liễm, thản nhiên mở miệng, giọng điệu sắc bén như gió.
"Ngươi..." Lưu Bảo Nhi không nghĩ tới nàng còn dám chống đối mình, cười lạnh một tiếng, "Ngươi không chuyển phải không? Đợi lát nữa ta liền cho ngươi không chuyển cũng phải chuyển!"
Dứt lời, một cái chưởng phong đi qua, thẳng tắp hướng tới trước ngực của An Ninh, chính là, nàng còn chưa kịp chạm vào thân thể An NInh, cổ tay liền bị một đại chưởng chặt chẽ chế trụ, nhìn về phía cái chủ nhân của bàn tay đang chế trụ mình, ánh mắt Lưu Bảo Nhi phút chốc trợn to, trong lòng cả kinh, "Là ngươi!"
Trong không khí nhẹ nhàn truyền đến mùi hương của đường hỏa thiêu, trên mặt lại phẫn nộ, trừng mắt nhìn An Ninh, "Đường hỏa thiêu kia, ngươi không bán cho bổn tiểu thư, vì lưu lại cho nàng?"
Đôi mắt thâm thúy của Thương Địch ngưng tụ một chút âm trầm, một chút cũng không có đem vấn đề của nàng để vào trong mắt, thật mạnh bỏ ra cổ tay của nàng, chắn trước mặt An Ninh, lạnh lùng phun ra một chữ, "Cút!"
Lưu Bảo Nhi đâu chịu nổi sức mạnh như vậy, ổn định thân thể đang lảo đảo, lớn tiếng hướng tới Thương Địch và An Ninh quát, "Hôm nay, bổn tiểu thư quyết định ở lại trong này rồi, ngươi, phải chuyển ra ngoài cho ta!"
Cút? Còn không có ai nói qua chữ này với Lưu Bảo Nhi nàng!
An Ninh nhíu mày, trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, "Tốt, như vậy để cho chúng ta nhìn xem rốt cuộc ai nên cút xéo ra khỏi Thính Vũ Hiên này!"
Nàng không cần cho biểu tiểu thư này mặt mũi, huống hồ, ân oán kiếp trước nàng vẫn chưa có quên đâu!