Chương 39: Tự tìm lấy nhục nhã
An Ninh đang muốn đứng dậy nghênh đón khuyên chiến của Vũ Dương công chúa, lại nghe thấy một thanh âm tinh tế từ phía sau Nam Cung Thiên Duệ truyền đến, "Thần nữ Lan Hinh cầm kỹ là do nhị tỷ tỷ dạỵ , không biết có thể để Lan Hinh thay nhị tỷ đàn một khúc?"Mọi người nhìn An Lan Hinh, đều khẽ nhíu mày, nữ oa kia, bất quá cũng chỉ mười ba tuổi, nhưng lại nhận sự khiêu chiến của Vũ Dương công chúa, cầm kỹ của nàng ruốt cuộc giỏi như thế nào?
Vũ Dương công chúa liếc mắt gian tà nhìn An Lan Hinh một cái, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, ở trong lòng hừ lạnh, một tiểu nha đầu, đừng nói là nàng, ngay cả nhị tỷ của nàng chỉ sợ cũng không phải đối thủ của mình, nàng thật ra định hướng mũi nhọn về An Ninh, mục đích của Vũ Dương công chúa là thắng An Ninh, muốn nàng ta nhục nhã, làm sao lại để An Lan Hinh che chở cho An Ninh?
Đang muốn mở miệng từ chối, lại nghe thấy Sùng Chính đế trầm giọng quyết định.
"Như thế cũng tốt, đều là tỷ muội, ai tới đàn một khúc đều giống nhau, vậy làm cho Lan Hinh tiểu cô nương đến đàn!
" Sùng Chính đế con ngươi híp lại, giọng điệu không cho phép trái lại, trong lòng cũng có tính toán khác, nếu hắn không biết An Ninh cầm kỹ rốt cuộc như thế nào, cùng với mạo hiểm, không bằng làm cho An Lan Hinh lên sân khấu, như vậy mặc dù là An Lan Hinh thua, cũng có thể quy tội nàng tuổi quá nhỏ , hắn cũng không tin, Vũ Dương công chúa thật sự mặt dày muốn khi nhục một tiểu nha đầu!
"Tạ hoàng thượng thành toàn." An Lan Hinh cảm tạ , trong lòng vui vô cùng, lúc nghe xong tiếng đàn của Vũ Dương công chúa , nàng tự tin tràn đầy, đây cũng là lúc để nàng hảo hảo biểu hiện tài năng của mình, nhất là ở trước mặt tướng quân!
Lúc này tâm tư của nàng dần trở nên thâm trầm , hoàn toàn không giống một tiểu hài tử, An ninh xem ở trong mắt, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, coi như cũng không thèm để ý, nhưng đáy mắt cũng lạnh lung hơn một phần, trình độ của An Lan Hinh, nàng đương nhiên là rõ ràng, bất quá, nàng nhưng lại vì biểu hiện, như vậy chỉ vì cái trước mắt, tam muội này của nàng đúng là không thể xem thường!
An Lan Hinh trong ánh mắt của mọi người, đi vào trung tâm của đại điện, người chung quanh đều nhìn đôi tay kia, thần sắc khác nhau, có vài người sắc mặt nghiêm túc, có vài người khóe miệng lộ vẻ khinh miệt, giống như đang chờ xem tam tiểu thư Hầu phủ này sẽ nháo ra chuyện cười gì!
Đầu ngón tay đυ.ng tới cầm huyền, một cái âm phù phát ra, cũng là bình thản vô kỳ, Vũ Dương công chúa xem ở trong mắt, khóe miệng đắc ý cùng trào phúng càng thêm nồng đậm, chính là, thời điểm những âm điệu kế tiếp phát ra , mặt Vũ Dương công chúa nhất thời cứng đờ.
Nàng là người luyện cầm đương nhiên biết tiêu chuẩn bực này đại diện cho ý nghĩa gì, ánh mắt mọi người ở đây đều sáng ngời, nhìn nữ hài tử mười ba tuổi đang ngồi trước cây đàn, tâm trạng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khúc nhạc cũng làm cho người ta sợ hãi than.
Dùng từ”Âm thanh dễ nghe” có thể được sao?
Một khúc thuần thục như thế ... Dĩ nhiên là xuất từ tay của một cái tiểu cô nương!
Liền ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng là mặt lộ vẻ mặt vui mừng, sức nặng trong lòng hoàng thượng rốt cục cũng được thả xuống dưới, riêng là xem bộ mặt khϊếp sợ củaVũ Dương công chúa , cũng đã phân ra thắng bại!
An Lan Hinh đem mọi phản ứng của mọi người xem ở trong mắt, đoạn thời gian này, trình độ đánh đàn của mình tăng lên nhiều, ít nhiều trong đó cũng là do nhị tỷ chỉ điểm.
Cuối cùng kết thúc, một khúc hoàn mỹ chấm dứt, nhất thời, tất cả mọi người nhịn không được vỗ tay ca ngợi, An Lan Hinh vẻ mặt đầy ý cười, mà Vũ Dương công chúa sắc mặt sớm đã đen không thể đen hơn.
"Vũ Dương công chúa, nữ tử Đông Tần quốc cầm kỹ như thế nào?" Hoàng hậu nhíu mày, thanh âm như trước ôn nhu, nhưng trong lời nói trào phúng cũng là phá lệ rõ ràng, "Lan Hinh nha đầu năm nay mới mười ba tuổi? Mười ba tuổi liền có tài nghệ như thế, làm cho bản cung không thể không hoài nghi, Vũ Dương công chúa thật sự là luyện cầm mười ba năm hay có thể là ba năm?”
Hoàng hậu dứt lời, đương trường một trận cười vang, Vũ Dương công chúa lòng tràn đầy tức giận, gương mặt mềm mại trướng đỏ bừng, Đông Tần quốc hoàng hậu đã vậy còn nhục nhã nàng, nhưng là, nàng đang ở Đông Tần quốc, đối mặt với sự nhục nhã của hoàng hậu, nàng lại chỉ có thể thừa nhận , yên lặng cúi đầu, không lời nào để nói, mặc cho trong lòng hận ý cùng không cam lòng đan xen.
"Nha đầu Lan Hinh , ngươi nghĩ muốn ban cho cái gì?"
Hoàng thượng vừa lòng gật đầu, hoàn toàn đem Vũ Dương công chúa trở thành người vô hình.
An Lan Hinh trong lòng vui vẻ, nhưng lắc lắc đầu, "Lan Hinh không cần ban cho."
"Ha ha..." Hoàng thượng lại vừa lòng cười lớn tiếng.
Một bên Vũ Dương công chúa như trước nuốt không trôi một hơi này, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới chính mình thế nhưng bị đánh bại, cầm kỹ của nàngđược sư phó khen, sư phó còn nói, trình độ của nàng bây giờ đã là không người sánh bằng nhưng hôm nay lại thua ở trên tay môt tiểu nha đầu, nàng như thế nào có thể cam tâm?
"Vũ Dương xin hiến một khúc, khẩn cầu hoàng thượng chấp thuận!" Lúc này đây, Vũ Dương cũng quỳ gối xuống làm một đại lễ hướng Đông tần quốc vương .
Nàng cầm vũ song tuyệt, vũ kỹ so với cầm kỹ vượt qua rất nhiều, phụ hoàng nói, nàng là trời sinh giỏi khiêu vũ , cho nên, tên của nàng liền thêm một chữ Vũ, nàng vốn muốn dung cầm kỹ để hạ nhục An Ninh và làm hạ uy phong của Đông tần lại không nghĩ rằng, sẽ có kết quả như vậy, với tình huống bây giờ, nàng cũng không thể bảo lưu lại, bất luận thế nào nàng hôm nay cũng không thể cứ thế bị đánh bại nàng nhất định phải hòa nhau một ván!.
Hiến vũ? Vũ Dương công chúa này còn không cam lòng đâu!
"Tốt nhưng hiện tại không có nhạc sĩ thay Vũ Dương công chúa tấu nhạc a?" Hoàng hậu nương nương có chút nhíu mi, nàng cũng là đã sớm nghe nói Vũ Dương công chúa vũ kỹ siêu phàm, mới vừa rồi An Lan Hinh khảy đàn thắng nàng, như vậy vũ đạo chắc cũng có thể thắng nàng rồi!
"Nhờ An Ninh tiểu thư thay ta tấu nhạc liền được thôi!" Vũ Dương công chúa khóe miệng gợi lên một chút ý cười, muội muội cấp nàng nhục nhã, như vậy nàng liền đòi đến trên người tỷ tỷ , này thực công bằng, không phải sao?
Mọi người trong lòng cả kinh, đều hiểu được ý tứ của Vũ Dương công chúa , nàng muốn dùng vũ nghệ của nàng, đến so với cầm kỹ của An Bình.
"Này..."mặt Hoàng thượng lộ vẻ khó xử, mi mắt cũng nhanh nhíu lại, ngay cả Nam Cung Thiên Duệ cùng với Tô Cầm, Triệu Cảnh Trạch cũng là nhíu mày, bọn họ cũng đều biết, tình huống như vậy, lực chú ý của người xem sẽ luôn hướng về phía người múa mà quên đi nhạc đệm, Vũ Dương công chúa này chính là muốn chiếm tiện nghi a!
"Hoàng thượng, Vũ Dương công chúa nếu đã mở miệng , như vậy An Ninh liền cung kính không bằng tuân mệnh, chính là hy vọng Vũ Dương công chúa đừng ghét bỏ cầm kỹ của An Bình thô ráp là tốt rồi."
An Bình chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh, coi như không biết như vậy sẽ ăn nhiều mệt.
Trên thực tế, An Bình như thế nào lại không biết ? Lòng của nàng lý cùng gương sáng giống nhau, Vũ Dương công chúa vốn là nhằm vào nàng, vừa rồi lại bị An Lan Hinh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nói vậy càng thêm hy vọng có thể hảo hảo đem nàng nhục nhã một phen, hừ, nhục nhã? An Ninh nay làm sao có thể để Vũ Dương công chúa tùy ý nhục mạ được?
"Bình Nhi..." Hoàng hậu cũng hiểu được ý đồ của Vũ Dương công chúa, trong lòng không khỏi thay An Ninh lo lắng, nàng càng ngày càng thích nha đầu này, nàng cũng không muốn cho An Ninh chịu thiệt.
"Hoàng hậu nương nương, hôm nay tướng quân khải hoàn, Bình Nhi đáng lý cũng nên dâng lên một khúc , coi như là lễ vật dành cho tướng quân đi!" An Bình phúc thân, đi đến ngồi xuống trước cây đàn, giương mắt chống lại tầm mắt của Vũ Dương công chúa , "Vũ Dương công chúa hy vọng An Ninh thay công chúa đàn bài nào?"
"tùy ý ngươi là tốt rồi, bản công chúa vô luận thủ khúc nào đều có thể đuổi kịp." Vũ Dương công chúa dương tự đắc, vẻ mặt cao ngạo.
"Hảo, kia An Ninh liền làm chủ ." An Ninh liễm hạ mi mắt, một chút biến hoá kỳ lạ theo đáy mắt chợt lóe mà qua, tay nâng lên, đặt trên huyền cầm, tiếng đàn chậm rãi mà ra, khinh dương tao nhã, Vũ Dương công chúa khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, trình độ này, nàng thành thạo, huy động thủy tay áo, Vũ Dương công chúa ở phía trên đại điện khinh vũ, theo nhạc khúc, vừa đúng.
Tức khắc, tiếng đàn của An Bình vừa chuyển, làn điệu du dương trở nên trào dâng, mãnh liệt đánh sâu vào thính giác của mọi người làm cho mọi người nguyên bản đang tập trung vào vũ đạo của Vũ Dương công chúa đều ngẩn ra, tiếng đàn kia rọi vào đầu, làm cho bọn họ kìm lòng không được muốn nhắm mắt lại để lĩnh hội hàm ý của tiếng đàn kia.
Nhắm mắt lại, mọi người càng cảm thấy hãm sâu trong đó.
Cát vàng đầy trời, trống trận Lôi Minh, chiến mã rong ruổi trên chiến trường, tướng sĩ anh dũng gϊếŧ địch, đao kiếm tương giao, dõng dạc, phút chốc, tiếng đàn khẽ biến, bọn họ coi như thấy sau khi đại thắng các tướng sĩ chúc mừng, thấy ban đêm binh lính vụиɠ ŧяộʍ tưởng niệm thân nhân nơi quê hương...
Đây là một khúc hành quân hiến dâng cho các chiến sĩ, làm cho người ta rung động!
Mọi người đắm chìm ở cảnh vật do An Bình dung đàn gầy dựng, trên mặt không thể tự kiềm chế thay đổi theo biến hóa của tiếng đàn , khi thì bi thương, khi thì phấn chấn, khi thì trào dâng, đều do hai tay An ninh khống chế .
Vũ Dương công chúa bước nhảy rối loạn , nhìn mọi người đang ngồi, mọi người từ từ nhắm hai mắt, Vũ Dương công chúa nhất thời hoảng lên, đây là có chuyện gì? Bọn họ nhắm mắt lại, như thế nào có thể xem tới được vũ điệu tuyệt hảo của nàng.(con mẹ này nó chảnh dễ sợ >_