Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 7

Sau khi ăn xong, ba Khương dọn dẹp chén đũa, mẹ Thương gói một nửa cái bánh bao còn dư cho Khương Ngưng: “Để làm bữa trưa.”

Thẩm Hoài Thành đưa đẩy: “Dì ơi, buổi trưa con dẫn Ngưng Ngưng đi ăn đồ ăn nóng.”

Mẹ Khương: “Lần sau đừng mua lung tung, quá phí tiền. Muốn ăn, bảo Khương Trạch làm, tay nghề của nó không kém hơn thế này đâu.”

Khương Trạch là anh hai Khương gia, bây giờ đang làm công việc thái rau ở tiệm cơm Quốc Doanh, đi theo cha vợ mài giũa trù nghệ, còn chưa tới mấy năm, đã có thể một mình đảm đương một phía.

Khương Trạch cũng có bản lĩnh, lúc cưới vợ, mua lễ hỏi bằng giấy nợ, sau khi vợ được gả vào, của hồi môn ngoại trừ một chiếc xe đạp, còn được cha vợ sắp xếp vào tiệm cơm Quốc Doanh.

Thẩm Hoài Thành cười nói: “Lần sau con sẽ cắt hai cân thịt ba chỉ.”

Mẹ Khương: “Làm phiền con rồi.”

Khương Mật ở bên cạnh cười: “Mẹ, mẹ xót anh rể.”

Mẹ Khương giả vờ nhéo lỗ tai Khương Mật, Khương Mật che lỗ tai né tránh: “Nói thật cũng không cho.”

Mọi người đều nhìn cô cười, Khương Mật cũng cảm thấy vui vẻ.

Chờ Thẩm Hoài Thành cùng Khương Ngưng cùng nhau đẩy xe đạp rời khỏi nhà, Tiểu Tương Bao không khóc, cũng không quậy, chỉ nhìn Khương Ngưng, đôi mắt to đen bóng chứa đầy nước mắt, muốn rơi nhưng lại kìm lại: “Cô, hai, dượng, hai, Tương Bao, muốn, leo núi.”

Dáng vẻ đáng thương vô cùng này, ai nhìn thấy cũng đều không nỡ từ chối.

Chị dâu thứ Lưu Vân đang dọn dẹp chén đĩa nói lớn: “Tương Bao, muốn ăn măng xào thịt không?”

Tiểu Tương Bao không để ý tới mẹ, nhìn Khương Ngưng, biểu tình càng đáng thương.

Giá trị nhan sắc của Khương gia cao, chỉ có Khương Mật mặt đầy mụn, một người mụn một người đẹp.

Cậu bé vừa dứt lời, Khương Mật đã nhanh tay túm lấy Tiểu Tương Bao: “Con không muốn leo núi, một chút cũng không muốn! Hôm nay cô dẫn con đi đào trứng chim.”

Tiểu Tương Bao rối rắm, nhưng tất nhiên là sự dụ hoặc của leo núi lớn hơn rồi. Lúc ăn cơm, cậu bé có nghe anh rể hai nói dẫn cô hai đi leo núi.

Thẩm Hoài Thành móc một tấm vé điện ảnh ra: “Tiểu Tương Bao, hôm nay nắng như vậy, leo núi rất mệt. Chú có vé điện ảnh, con với cô nhỏ cùng đi xem điện ảnh đi.”

Tiểu Tương Bao nháy mắt bị vé điện ảnh thu phục, cậu bé hoan hô: “Xem, điện ảnh, nha.”

Khương Mật cười tủm tỉm: “Chị, anh rể, hai người mau đi đi.” Chờ hai người đi rồi, Tiểu Tương Bao vẫn còn đang phấn khích chuyện xem điện ảnh, Khương Mật: “Tiểu Tương Bao, qua đây, đọc theo cô, xem điện ảnh. Không phải, xem, điện ảnh.”

Tiểu Tương Bao tủi thân, cậu bé chỉ biết bập bẹ một hai chữ, nói: “Cô nhỏ, ăn hϊếp, Tiểu, Tương Bao.”

Tất cả đều bị chọc cười, dọn dẹp một chút, mọi người cũng đều đi làm, Tiểu Tương Bao giao cho Khương Mật chăm, cơm trưa của hai người cũng có sẵn, mỗi người một cái bánh bao thịt.

Khương Mật hận không thể lập tức xử luôn cái bánh bao thịt kia với Tiểu Tương Bao ngay và luôn!

Tiểu Tương Bao càng nôn đi xem điện ảnh hơn, lôi kéo Khương Mật: “Xem, điện ảnh.”

Khương Mật cười: “Xem điện ảnh!” Khóa cửa, nắm Tiểu Tương Bao ra ngoài.