Lâm Thanh Nhạc không hài lòng: “Bà nội, bà đang có thành kiến với con và anh hai đúng không, sao bà vừa nói vừa nhìn bọn con vậy.”
Lâm Thanh Vận trợn mắt, “Nhà mình có mỗi em với anh hai là nói nhiều nhất.”
Lâm Thanh Hà cũng không vui: “Con với Thanh Nhạc tuyệt đối sẽ không nói bất cứ câu gì về nhà mình ra ngoài, con đâu có ngốc.”
Mật Bảo thèm thuồng, nóng lòng muốn lao đến vớt thịt lên ăn ngay lập tức: “Ông, bà, hai khúc này to nhất, hai người ăn đi.”
Nói một câu đã thu hút sự chú ý của mọi người quay lại nồi sườn dê, mấy đứa trẻ nhìn chằm chằm ông bà, mong chờ hai người họ động đũa.
Ông lão Lâm nói: “Vậy để ông nói hai câu, ngày tháng của gia đình chúng ta đang càng ngày càng tốt, mấy đứa trẻ chăm chỉ học hành cho ông, nếu đứa nào thi dưới trung bình thì tốt nhất là nhịn, chỉ hợp ăn bánh ngô với cháo rau dại hằng ngày thôi.”
Ông đặt tẩu thuốc lên bàn, phát ra tiếng động thanh thúy, “Không cần mọi người thi đỗ đại học, nhưng ít nhất phải lấy được cái bằng tốt nghiệp cấp ba về.”
Ông lão Lâm lạnh nhạt, liếc ánh mắt sắc bén về phía Lâm Thanh Xuyên, ánh mắt này trực tiếp khiến Lâm Thanh Xuyên dựng tóc gãy, trán đổ mồ hôi, cậu lập tức thẳng lưng nói: “Ông, con nhất định sẽ lấy được bằng cấp ba, nhất định sẽ vào được bốn xưởng lớn làm.”
Nói xong, thấy ông lão Lâm vẫn nhìn chằm chằm, cậu bèn nói tiếp: “Con muốn vào xưởng sắt thép!” Ánh mắt ông lão Lâm càng trở nên sắc bén, Lâm Thanh Xuyên đổ đầy mồ hôi lạnh trong nháy mắt, cậu cắn răng: “Con sẽ trở thành sinh viên đại học đầu tiên trong nhà họ Lâm, làm gương cho em trai, em gái.”
Lúc này biểu cảm của ông lão mới dịu đi, ông cười nói: “Được.”
Lâm Thanh Xuyên nơm nớp lo sợ, nước mắt sắp chảy ra đến nơi, thi đại học nào có dễ? Ngày mai nhất định phải dậy học bài sớm hơn một chút!
Bà lão Lâm: “Học không chết được, phải cố mà học.”
Một đám nông dân già thì làm gì có đường ra? Chỉ có thể đào bới cả đời mà ăn!
Lâm Thanh Hà do dự, chẳng lẽ cậu cũng phải thi đại học? Thế thì để cậu chết quách đi còn hơn.
Cậu còn chẳng vào nổi xưởng sắt thép, đành ngậm miệng giả chết.
Ông lão Lâm nghe thấy Lâm Thanh Xuyên bảo đảm xong, cũng mong chờ nhìn sang Mật Bảo, ông chọn một miếng lớn nhất trong nồi cho Mật Bảo, bà lão Lâm cũng gắp miếng còn lại thả vào bát Lâm Thanh Vận.
Mật Bảo vừa cắn một miếng sườn dê, vừa nước mắt lưng tròng: “Thịt dê ông nội gắp cho Mật Bảo ăn ngon quá, thơm quá. Ông nội thật tốt bụng.”
Ông lão Lâm tươi cười: “Ăn cơm đi. Nhưng đừng ăn nhiều quá, dạ dày không chịu được dầu mỡ, ăn nhiều sẽ tiêu chảy đó.” Ông gắp một khúc sườn lên ăn.
Những người còn lại nhanh nhẹn cầm đũa chọn thịt.
Một miếng sườn dê nặng bảy tám cân, đủ để mọi người ăn no căng bụng.
Lâm Thanh Vận ăn sườn dê mà mặt giàn giụa nước mắt, cô bé cực kỳ cảm động, ông bà tin tưởng, không nghi ngờ cô bé sẽ kể chuyện trong nhà ra ngoài, ông bà thương Mật Bảo, nhưng cũng thương cô bé.
Cô bé cũng lớn lên trong sự cưng chiều của cả nhà.
“Ông bà, được sống trong căn nhà này, con cảm thấy rất hạnh phúc.” Lâm Thanh Vận hạ giọng nói, bình thường cô bé điềm tĩnh đoan trang, rất hiếm khi nói mấy câu như thế này, chỉ có hôm nay bộc lộ cảm xúc mới dám thốt lên.
Lâm Thanh Nhạc: “Ông bà, không biết con có tài đức gì mà lại được sinh ra trong nhà họ Lâm, thật hạnh phúc.”
Lâm Thanh Hà: “Ông bà, con đúng là đen đủi dẫm cứt chó tám đời, kiếp này mới may mắn đầu thai vào nhà mình.”