Lâm Thanh Nhạc phản bác ngay: “Bác gái, ai bảo đây là bắt nạt? Không phải Mật Bảo muốn ăn thịt dê hầm trước sao? Chúng ta ăn thịt hầm trước.”
Lâm Thanh Hà: “Bọn con thương Mật Bảo nhất mà.”
Lâm Bá Việt không nhịn nổi mà bật cười, “Nếu trí khôn này mà dùng vào việc học thì nhà mình đã có biết bao học sinh cấp hai.” Anh ấy hạ dao rất chuẩn, lột sạch toàn bộ lớp da, da dê xử lý sạch sẽ, mang lên huyện bán sẽ được chút tiền.
Trong đám trẻ, bà lão Lâm coi trọng nhất là cháu cả Lâm Thanh Xuyên, thương yêu nhất là cháu út Mật Bảo! Để Mật Bảo làm nũng trước mặt bà, kiểu gì cũng hiệu quả.
Lâm Thanh Vận yêu cầu gì, bà lão Lâm cũng sẽ đồng ý, nhưng mà cô bé đã kiên định, nghiêm khắc với bản thân từ nhỏ, căn bản chẳng đòi hỏi thứ gì.
Mật Bảo vừa chạy lên nhà chính, đã nghe thấy cha kinh ngạc hô to: “Nhặt được thật?”
Lâm Bá Diễm cầm một hạt lúa vàng, soi đi soi lại dưới ánh đèn, tấm tắc: “Ngoài ruộng nhà mình sao lại có món hời như vậy?”
Bà lão Lâm đáp: “Là Quan Thế Âm cho Mật Bảo nhà chúng ta! Mật Bảo bị cái này ngáng với vấp ngã.”
Lâm Bá Diễm nói: “Mấy kẻ có tiền hay thích món đồ như này lắm, mang ra chợ đen bán, nhất định sẽ được giá cao! Chắc chắn sẽ xây đủ bốn gian phòng ở.”
Ngu Yên nói: “Bông lúa vàng này có ngụ ý tốt, tượng trưng cho bội thu và giàu có, chữ tuệ trong bông lúa đồng âm với chữ tuổi, đại biểu cho bình an, bông lúa này còn nguyên vẹn, để mẹ thêu lên túi tiền, như thế sẽ thành bảo vật. Trong phòng con có một ít vải vàng, rất hợp để thêu túi.”
Bà lão Lâm gõ gõ tay: “Lấy đi!”
Ngu Yên đứng dậy vào căn phòng phía tây tìm vải.
Nhìn thấy Mật Bảo chạy vào, Lâm Bá Diễm bèn bế cô bé, đặt lên trên đùi, hôn một cái lên mặt, “Hóa ra Mật Bảo nói thật! Là lúa vàng thật!”
Mật Bảo không hứng thú với bông lúa vàng kia, bây giờ cô bé chỉ nghĩ đến ăn thịt!
Cô bé dùng đôi mắt đen lấp lánh nhìn bà lão Lâm: “Bà nội ơi, chúng ta ăn thịt dê hầm đi! Thịt hầm vừa mềm vừa nhừ, chúng ta cùng nhau gặm xương, hút tủy, uống nước canh. Được không, bà nội.”
Bà lão Lâm cười tủm tỉm gật đầu, “Hôm nay để Mật Bảo quyết định đấy.” Lấy một miếng bò khô đưa cho Mật Bảo, “Đói bụng, ăn lót dạ trước.”
Bụng Mật Bảo đã réo ầm ầm từ lâu, cô bé cầm lấy một miếng, bón cho bà lão Lâm, sau đó là ông lão Lâm, cuối cùng đến Lâm Bá Diễm, miếng thứ tư mới bỏ vào miệng mình, “Bà nội, vậy ngày mai ăn thịt dê nướng, ngày kia ăn sủi cảo thịt dê được không?”