Lòng bàn tay Lâm Thanh Vận run rẩy, “Chú hai, Mật Bảo… Mật Bảo có về được nữa không?”
Lâm Thanh Nhạc đáp: “Nhất định là về rồi, sói thì làm sao nuôi được Mật Bảo, vẫn phải nhờ đến chúng ta chứ.”
Cậu ta xoa xoa tay, ánh mắt thèm thuồng nhìn hai con sói, nói: “Chúng mày có phải bạn của Đại Hoàng không? Cho tao sờ một chút nhé?”
Không để người khác kịp ngăn cản, Lâm Thanh Nhạc đã lặng lẽ thò tay, định vuốt lông sói, con sói kia khom người tránh đi, lông cả người dựng lên, nó rống một tiếng về phía Lâm Thanh Nhạc.
Ý rất rõ ràng, không được!
Lâm Thanh Nhạc thở dài một hơi: “Không được thì không được, hung dữ như thế làm gì?” Lẩm bẩm nói: “Giống hệt Đại Hoàng, chỉ cho Mật Bảo sờ.”
Hồn Lâm Bá Diễm sắp bay luôn ra, “Lâm Thanh Nhạc, lăn về đây nhanh.”
Vua sói chạy quá nhanh, làm Mật Bảo không mở nổi mắt, cơ thể giống như sắp bay ra, cô bé nắm chặt lớp lông dài trên cổ vua sói, khoảng chừng vài phút trôi qua, gió lướt qua người cô bé mới dừng lại, Mật Bảo mở to mắt, nhìn thấy vua sói chở mình vào một hang động tối tăm, bầy sói khác không hề đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài.
Trong động có mùi máu tươi nồng đậm, một con sói đang nằm trên tảng đá lớn ấm áp, nó thở thoi thóp, máu liên tục chảy từ dưới thân ra, sáu con sói nhỏ đang nằm trong lòng nó, cố gắng bú sữa.
Vua sói nép mình bên cạnh, liếʍ mắt và gương mặt của nó, cổ họng phát ra tiếng khò khè nức nở.
Mật Bảo òa khóc, trượt từ trên người vua sói xuống, “Đại Hoàng, Đại Hoàng, mày làm sao thế? Mày chảy máu rồi.”
Nước mắt bé như hạt châu đứt quãng, đọng trên người Đại Hoàng, cô bé sợ tới mức không dám sờ vào, bởi vì cơ thể nó toàn là máu, trên lông, trên đá, và cả trên mấy con sói nhỏ.
Đại Hoàng mở to mắt, trông thấy Mật Bảo, hình như nó hơi tỉnh, chớp mắt một cái, nó cố gắng ngẩng đầu vươn đến tay Mật Bảo, thè lưỡi liếʍ tay cô bé.
Mật Bảo khóc thút thít, ôm lấy đầu Đại Hoàng, “Đại Hoàng, mày có đau không, mày đừng chảy máu nữa.” Máu chảy ra bên ngoài như nước, cực kỳ đáng sợ.
Mật Bảo còn quá nhỏ, cô bé không biết sinh nở rất nguy hiểm, cũng không biết xuất huyết sẽ chết người, Mật Bảo chỉ biết, chảy máu sẽ rất đau, cô bé không muốn Đại Hoàng cảm thấy đau đớn, nên thò bàn tay nhỏ vuốt ve bụng nó, “Đại Hoàng, đau không, Mật Bảo xoa cho mày nhé.” Cô bé vươn tay đến gần bụng xoa.