Thập Niên 60: Mật Bảo Bật Hack Sinh Hoạt

Chương 42

Bà lão Lâm nhìn bà Hứa bằng ánh mắt hình viên đạn, “Sao bà lại gắt với Mật Bảo nhà tôi, lặp lại lần nữa ở trước mặt tôi đi.”

Bà Hứa hơi hoảng hốt, bà ta chỉ mới gắt lên với Mật Bảo hai câu, chứ bà ta làm sao dám chọc vào người nhà họ, bà ta nói: “Trẻ con không được nói lung tung, coi chừng bị thú dữ tha đi đấy.”

Bà lão Lâm trừng mắt, “Còn dám dọa Mật Bảo ngay trước mặt tôi? Bà cho rằng họ Lâm chúng tôi ăn chay à?”

Bà Hứa đặt Nhị Bảo ngồi xuống đất, rồi thụp xuống khóc lóc kể lể, “Mật Bảo đánh Nhị Bảo sưng to một cục như vậy. Tôi mới hỏi có hai câu, nhà họ Lâm các người đã đòi đánh đòi gϊếŧ? Trời còn có mắt hay không đây? Chúng ta ra xã phân xử, cho dù con trai bà là đội trưởng ở xã thì cũng không thể ngang ngược như vậy!”

Bà lão Lâm cười lạnh nhìn bà ta khóc lóc kể lể, thổi phồng như thế, nghĩ bà sẽ sợ sao? Bà cúi đầu hỏi Mật Bảo: “Nói bà nghe, chuyện là thế nào?”

Mật Bảo thút tha thút thít, “Mật Bảo không hề đánh người khác.” Nói tiếp: “Nhị bảo, tớ hỏi cậu, là ai ném đá lên cây?”

Hứa Nhị Bảo đáp: “Tớ ném, nhưng tại cậu, cục đá mới rơi vào đầu tớ chứ.”

Mật Bảo vươn tay ôm cổ bà lão Lâm, “Bà nội, là cậu ta tự ném đấy.”

Bà lão Lâm lạnh lùng nhìn bà Hứa, nói: “Đúng là hay quá nhỉ, la lối khóc lóc, giỡn mặt với tôi à?”

Bà Hứa biết bản thân đuối lý, cũng tại đứa cháu ngốc nhà mình, mới một câu đã để lộ. Bà ta bò dậy khỏi mặt đất, lấy nắm lạc từ trong túi ra nhét vào tay Mật Bảo, “Mật Bảo này, ngọt lắm đấy.”

Hứa Nhị Bảo càng khóc to, “Bà nội, đó là của con mà! Bà cho con rồi mà!”

Bà lão Lâm không thích thú gì chuyện đoạt đồ của trẻ con, bà lạnh mặt nói: “Nếu có lần sau, tôi sẽ dẫn người thân chặn cửa nhà các người. Đánh gϊếŧ hay không, không đến lượt bà hô.”

Bà Hứa tắt ngấm trong nháy mắt, nghĩ đến cảnh tượng bà lão Lâm dùng một gậy đập chết thằng Tây coi thóc mấy chục năm trước, bà ta đưa lạc cho thằng cháu đang khóc lóc rồi chạy ra đồng.

Nhị Bảo cầm lạc lên, nhét vào trong miệng.

Người lớn đã xuống đồng hết, Nhị Bảo cô đơn, nó đột nhiên lại muốn chơi với Mật Bảo nên đành chạy tới, bám theo cô bé, “Cho cậu lạc nè, chơi với tớ đi, nói cho tớ biết, sao chim nhỏ lại đậu trên tay cậu thế.”

Vẫn còn nhớ chuyện ăn thịt.

Mật Bảo nói: “Đầu tiên cậu phải có một mẩu khoai lang khô, lúc nãy chim nhỏ bay đến chỗ tớ vì khoai lang khô đấy.”