Mật Bảo lại nói: “Cha, cha thấy con đáng thương như vậy, hay là cha ngủ giường bé được không?”
Lâm Bá Diễm lập tức đặt cô bé xuống bờ ruộng, mặt căng cứng: “Con đã lớn rồi, phải độc lập, mạnh mẽ lên. Cha đi làm đây.”
Anh thầm nghĩ, cha con mới là người đáng thương, khi không bị con gái đuổi ra giường bé ngủ một mình!
Mật Bảo nhét thứ gì đó chua chua vào miệng anh, “Cha à, để con nói cho cha một bí mật.”
Lâm Bá Diễm bị nhét đầy một miệng, anh trực tiếp nhai nuốt, cảm nhận vị ngọt lịm, rồi ngồi xổm xuống, ghé lại gần: “Con nói đi.” Đồng thời lấy một vốc đồ chua lên ăn, nhưng hình như không giống thứ vừa rồi, “Con gái cho cha thêm một miếng.”
Mật Bảo nhìn xung quanh, “Ở chỗ con ngã, mẹ vừa nhặt được một bông lúa sót! Vàng đấy!” Nói rồi, cô bé tiện tay lấy một vốc đồ chua, bón cho Lâm Bá Diễm.
Chính là vị này!
Sức lực hồi lại rất nhiều!
Lâm Bá Diễm cứ nghĩ cô bé nói bông lúa màu vàng, nhưng mà khắp cánh đồng này toàn là bông lúa vàng mà?
Anh xoa đầu cô bé: “Cha biết rồi, đừng chạy lung tung trên ruộng, ngồi trông mấy món ngon mà mẹ làm cho Đại Hoàng, chờ khi làm xong, cha đưa con đi thăm nó.”
Mật Bảo lập tức hưng phấn, cô bé vỗ ngực nói: “Cha yên tâm đi.”
Từ lúc đó, Mật Bảo không chạy lung tung thật, chỉ ở trên bờ bắt châu chấu chơi. Lúc đầu, cô bé đào một cái hố nhỏ ở trên bờ ruộng, sau đó chôn hoa dại xuống, cuối cùng bỏ con châu chấu vào trong, nhìn chằm chằm con châu chấu nhảy từ trong bụi hoa dại ra, có con chỉ cần nhảy một cái là đã qua, có con vụng về hơn, nhảy mấy lần mới được, cô bé cứ như vậy, bật cười vui vẻ.
Chơi chán châu chấu lại đi bắt bươm bướm, trên cây có một chú chim nhỏ đang hót, cứ ríu ra ríu rít, thanh âm rất dễ nghe, làm Mật Bảo cứ ngẩng đầu, cuối cùng bỏ cả bươm bướm, chỉ ngẩng mặt lên nhìn tán cây, tay vẫy vẫy chú chim, “Mày là sơn ca hay vẹt? Có thể xuống cho tao sờ không?”
Chú chim nhỏ vỗ cánh, đậu trong lòng bàn tay Mật Bảo, bàn tay cô bé nhỏ xíu, khép lại cũng chẳng cầm nổi con chim.
Cô bé vuốt ve con chim, không nhịn được mà thốt lên: “Lông mày mềm quá. Mày có muốn ăn khoai lang khô không? Bà nội tao phơi đấy, ngọt lắm.”
Mật Bảo lấy một miếng nhỏ từ trong túi, chú chim nhỏ chợt dùng mỏ mổ lên bàn tay cô bé, làm tay bé ngứa ngáy, Mật Bảo không khỏi cười khanh khách. Cô bé nhét khoai lang khô vào mỏ nó, “Ăn đi.” Rồi vuốt ve bộ lông của nó.