Lâm Bá Diễm cảm thấy khổ sở, bây giờ, anh muốn thân mật với vợ thì phải ru ngủ cái con nhóc này đã!
Lúc đầu chưa có kinh nghiệm, đang chuẩn bị, thì lại thấy con nhóc này buồn ngủ lắm rồi mà vẫn mở mắt trừng trừng, anh lờ mờ hiểu ra, đành phải giả vờ ngủ, ngày tháng mới coi như yên ổn.
Mật Bảo cúi đầu mỉm cười, nhìn mặt cha, “Cha, chia giường đi, nhưng con ngủ giường to, cha ngủ giường bé.”
Lâm Bá Diễm rất muốn quẳng cô con gái này ra, anh cúi đầu thơm lên mặt cô bé, chọc đến khi Mật Bảo phải phản kháng, dùng bàn tay mũm mĩm đẩy khuôn mặt ấy ra, “Râu rát quá.”
Lâm Bá Diễm nhất quyết hôn thêm mấy cái, làm khuôn mặt nhỏ của cô bé đỏ lên, mới được bà lão Lâm cứu, cô bé đảo mắt, càng quyết tâm cho cha ra ngủ giường bé, cô bé dính vào bà Lâm: “Chỉ có bà là tốt nhất.”
Lâm Thanh Vận nói: “Bà nội, người đưa thư gửi cho nhà mình một bức, là thư của chú ba.”
Mặt bà Lâm vui mừng, “Chắc chắn là gửi cho ông con.”
Chờ đến lúc ông lão Lâm trở về, trong tay còn xách theo một cái bao lớn, đám trẻ con lập tức vây quanh, “Ông ơi, cái gì thế?”
Mật Bảo cũng háo hức nhìn chằm chằm.
Có đứa trẻ con nào mà không thích đồ tốt, đến cả người lớn còn ghen đỏ mắt cơ mà.
Bà lão Lâm cầm lấy cái bao, đi vào nhà chính, “Ăn cơm trước đã, mấy chuyện khác để sau.”
Cơm được bưng lên, cháo khoai lang đỏ và rau trộn ướp lạnh, ăn một miếng, lạnh thấu tim, rất hợp để làm mát, mệt mỏi cả ngày ở ngoài ruộng rất nhanh đã giảm bớt.
Trong lòng ai cũng đang hướng về bức thư của Lâm Bá Phù.
Mật Bảo nghĩ ngợi, rồi chăm chú vào đồ ăn trước mặt, lấy bánh ngô kẹp trứng gà xào mộc nhĩ, cắn một miếng nhai nuốt, thơm phức, cô bé lại uống một ngụm cháo khoai, hai mắt híp lại, vẻ mặt say mê, “Chị ơi, tay nghề của chị tốt quá, cả thôn mình chẳng tìm được cô gái thứ hai giỏi bằng chị đâu.”
Lâm Thanh Vận đỏ bừng mặt, “Mật Bảo, em đã ăn cơm của người khác bao giờ đâu.”
“Em ngửi thấy mà.” Mật Bảo vùi đầu ăn tiếp, người lớn đang nói về chuyện ruộng đất, năm nay mưa thuận gió hòa, năng suất lương thực cao, một mẫu đất cho ra hơn ba trăm cân lúa mạch, trên mặt mọi người tràn ngập vẻ vui mừng, vất vả hơn nửa năm, cuối cùng cũng có mấy ngày được mùa.
Mật Bảo cầm bánh ngô, ngẩng mặt, vừa ăn vừa nghe người lớn nói chuyện, thấy mọi người đều đang cười, cô bé cũng vui mừng, “Ăn no rồi, vui quá.”
Bà Lâm nhận được thư từ lão tam, lại thêm năm nay bội thu, cười không khép được miệng, “Chia đều lúa mạch, xay ra, nhà mình làm màn thầu trắng thật to.”
Mấy đứa trẻ con hưng phấn đến mức đỏ bừng mặt, màn thầu trắng chỉ có mùng một tết với được ăn một cái nho nhỏ.