Đúng lúc này, dưới sông chợt có tiếng kêu to.
“Oa oa oa, cá cá cá.” Giọng Lâm Thanh Nhạc tràn đầy vui sướиɠ, cậu cong người, hai tay ôm hết, cả người chìm trong sông, bong bóng bắn tung tóe ra ngoài.
Lâm Thanh Xuyên và Lâm Thanh Hà vội vàng chạy sang giúp đỡ, ba người hợp lực vớt một con lên.
Trên mặt Lâm Thanh Vận đầy vẻ khó tin và bất ngờ: “Đây là cá trích! Nặng khoảng một cân, con này mà hầm canh thì rất tốt cho người ở cữ.”
Bốn đứa trẻ con vô cùng hưng phấn, chỉ ước bắt được thêm vài con nữa.
Lâm Thanh Vận vừa nhảy xuống nước, sắc mặt đã vui vẻ, “Anh cả, anh hai, Thanh Nhạc, mau đến đây, em vừa dẫm phải một con cá, ở chân trái này, đừng chạy!”
Lâm Thanh Xuyên lặn một phát xuống nước, một tay tóm lấy miệng con cá rồi xách lên.
Con cá chép to, nặng hai cân.
Nhà họ Lâm mới bắt được hai con cá, đây là tin tức lớn, trực tiếp chứng minh rằng cá bơi được vào kênh lớn!
Tất cả đàn ông già trẻ ở thôn Đại Vũ đều ra sông, bắt đầu mò cá.
Bà lão Lâm hừ một cái, xách hai con cá về, cá trích để lại hầm canh cho Ngu Yên, còn cá chép thì nấu dưa chua.
Tuy không có cá dạ đỏ, nhưng bù lại có cá trích với cá chép!
Trong thời đại ăn không đủ no, làm gì có thịt mà chén, lần trước ăn thịt cũng nhờ bữa lợn rừng ở quán cơm.
Bà lão Lâm thả cá vào lu nước trong nhà bếp, rồi đi ngâm dưa chua, nhìn thấy con dâu cả Triệu Tuệ Phương mang rổ bước ra khỏi nhà chính, bà bèn hỏi: “Sao không ngủ đi? Con đang định làm gì thế?”
Triệu Tuệ Phương cười đáp: “Mẹ à, con không buồn ngủ, vừa nãy chị dâu Thúy Phân sang thăm Mật Bảo, cho hai quả trứng gà, giờ đang chờ con ra sau núi hái rau dại cùng.”
Triệu Thúy Phân ở ngay sân bên cạnh, chồng là Lâm Bá Vận, phải gọi ông lão Lâm là bác, cả hai cùng là gái họ Triệu trong thôn.
Sau một trận mưa to, rau dại trên sườn núi đều đã vươn lên, nếu may mắn còn hái được ít nấm.
Bà Lâm biết chị không muốn ngủ, cũng chẳng khuyên nữa, chỉ vươn tay vẫy Triệu Tuệ Phương đến gần, chỉ vào hai con cá trong lu nước.
Triệu Tuệ Phương cất bước đi tới, vui mừng, “Mẹ, đây là cá trong sông à? Mấy đứa chúng nó bắt được thật?”
“Đúng vậy. Trưa nay chúng ta có một bữa ngon.” Bà lão Lâm nói, “Mật Bảo vừa sinh ra, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đến rồi.”
“Mật Bảo đúng là may mắn.” Triệu Tuệ Phương không nhịn nổi, thò tay chạm vào hai con cá, lòng càng thêm vui: “Cả hai con đều nặng hơn một cân, ăn cá trích nhiều sữa, Mật Bảo có một bữa no rồi. Nếu có thêm khối đậu hủ, hầm với nhau thì càng thơm.”