“Bà ơi, để con đi hái rau dại và đào giun, buổi trưa bọn con muốn ăn rau dại, thím hai mới sinh em gái, gà mái phải ăn nhiều giun mới đẻ được trứng.” Lâm Thanh Vận nói.
Rau dại trong nhà toàn là nhờ mấy đứa trẻ hái trên đường đi học, hôm nay nghỉ học, nhưng rau dại thì không thể không kiếm.
Lâm Thanh Nhạc nhíu mày, nghiêng đầu nói: “Chị, chị nói thế là không đúng rồi, rau dại với trứng thơm hơn, hay là cá thơm hơn? Đã có cá rồi, chị không biết bên nào nặng bên nào nhẹ sao?”
“Trứng gà với cá cái nào chả thơm!” Lâm Thanh Vận trợn mắt, phản bác rất nghiêm túc: “Nói cứ như em mò được cá rồi ấy, trong sông không có cá đâu! Sông năm nay không có, chú Trần bắt cá giỏi nhất đã nói như vậy mà. Kênh lớn đúng là nuôi được cá, nhưng chú Trần bảo giữa sông và kênh lớn có đặt lưới, cá không bơi vào được.”
Lâm Thanh Nhạc không vui, đạp thẳng lên trên băng ghế nhỏ, nhìn xuống Lâm Thanh Vận: “Chị à, bình thường em nhường chị, chị nói gì cũng nghe, nhưng hôm nay, em nhất định phải bắt cá. Em có dự cảm, hôm nay chắc chắn sẽ bắt được cá. Ông bà và mẹ đều đang chờ em bắt cá bồi bổ kìa.”
Lâm Thanh Hà vỗ tay xem kịch.
Khóe mắt Lâm Thanh Xuyên run rẩy, “Tiểu Nhạc Tử, sao em tự tin thế, trong sông này thực sự không có cá đâu.”
Người lớn nhìn mấy đứa trẻ con cãi nhau, ăn cơm nghe thấy vài câu cũng hứng thú.
“Bắt cá thì đến đây.” Bà lão Lâm khá mất hứng khi nghe câu sông không có cá, đây chẳng phải đồng nghĩa với cá dạ đỏ không ở trong sông sao? Bà trực tiếp thả đũa đi ra ngoài, lúc đến cửa còn khoác thêm áo tơi, mang theo một cái ghế gấp nhỏ, trong mơ, bà cũng ngồi trên ghế gấp giặt quần áo.
Bà ngồi xuống bờ sông, sai ba đứa cháu trai, một đứa cháu gái, “Bắt đầu từ đoạn này, xuống nước bắt cá đi.”
Đám trẻ con mò từng bước từng bước trong làn nước, Lâm Thanh Nhạc nhỏ nhất biết bơi lội, nước nay nông, có lẽ chỉ khoảng sáu mươi centimet, cao đến eo Lâm Thanh Nhạc.
Nói là bắt cá, thật ra nghịch nước vui đùa thì đúng hơn, Lâm Thanh Vận cũng nhảy xuống nước chơi.
Bốn đứa trẻ làm theo lời bà Lâm, mò cá ở khu vực bà nói, hết một lượt, lòng bà Lâm nguội dần, nếu thực sự có cá dạ đỏ, xoa chân một cái là đã biết có hay không.
Nghĩ đến đây, bà đột nhiên cảm thấy mất hứng, bà đưa tay vớt vớt trong sông, không ngoài dự đoán, chẳng có gì cả, hất vốc nước xong bà bèn thu dọn băng ghế nhỏ về sân.