Mật Bảo bật cười khúc khích, đôi mắt cong như vành trăng non, hàng mi dài chớp chớp.
Lâm Thanh Nhạc vui mừng khôn xiết, cũng cười ngây ngô theo: “Mật Bảo cười đấy.”
Chờ đến giờ ăn cơm sáng, Mật Bảo đã ngáp một cái, đôi mắt to chớp chớp như sắp không mở được, ánh mắt cũng dần dần mơ hồ, y như bị một màn sương mù vây kín, bà Lâm lúc này mới miễn cưỡng trả Mật Bảo về cho Ngu Yên.
Mật Bảo vừa dựa đến gần Ngu Yên, cái miệng nhỏ đã ngáp một cái, khuôn mặt quay vào lòng cô.
“Thế này là đói hả?” Bà Lâm càng trông càng thấy lạ, “Mẹ chưa gặp trăm đứa thì cũng đã chục đứa, có điều chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào xinh xắn như vậy.”
Đây còn không phải là nữ đồng do Quan Thế Âm gửi xuống sao, nếu không sao có thể xinh đẹp đến vậy, lòng bà Lâm thầm nhủ.
Mật Bảo uống hai miếng sữa đã nhắm mắt ngủ thϊếp đi, bà lão Lâm bọc lại tã, Mật Bảo chợt rêи ɾỉ, tay nhỏ vung, chân nhỏ đá, hàng lông mày thanh tú nhăn lại.
Bà Lâm không đành lòng, nới tã lót ra một chút, “Mật Bảo nhà chúng ta không thích bọc.”
Ngu Yên nói: “Mẹ, ăn cơm rồi ngủ một lúc đi, mẹ vất vả nửa đêm rồi.”
Bà Lâm vuốt ve tay Mật Bảo, “Khó lắm mới có bảo bối, sao mà vất vả được.”
Ngu Yên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mật Bảo, dịu dàng cười nhạt, “Vâng.”
Lâm Bá Diễm vuốt ve con gái, nhưng tầm mắt lại đặt trên người vợ, vợ anh đúng là quá xinh đẹp, dáng vẻ mềm mại như nước bây giờ đúng là quyến rũ, anh phải rất may mắn, mới cưới được Ngu Yên làm vợ.
Lúc ăn cơm, bà lão Lâm lại thất thần, đầu óc toàn nghĩ về Mật Bảo, cảm thấy trong tay cứ trống trải.
Lâm Thanh Nhạc ăn sạch miếng cuối cùng, nói: “Bà ơi, chúng ta đi câu cá thôi.”
Ba anh em nhà lão đại cũng hạ đũa, cháu thứ hai là Lâm Thanh Hà mười tuổi nói: “Bà à, bà làm dưa chua để trưa nấu cá đi.”
Lâm Thanh Vận sáu tuổi trợn mắt, “Nằm mơ à? Chi bằng lên giường ngủ một lúc, trong mơ tha hồ mà bắt cá. Thay vì bắt cá, tìm giun cho gà còn hơn, gà mái mới đẻ được nhiều trứng. Hơn nữa giữa trưa mình còn phải hái rau dại mà.”
Vừa nói đến nằm mơ, bà Lâm lập tức nhớ ra, lỡ mà đêm qua, lúc Quan Thế Âm đưa Mật Bảo đến, cá đỏ dạ đã rớt vào sông rồi? Bọn họ không đi tìm, lỡ cá đỏ dạ bị người khác bắt mất thì sao?
Giờ trời đã tạnh mưa, có lẽ sẽ có rất nhiều trẻ con ra sông nghịch nước.
Bà Lâm than thở một tiếng, “Các con mau bắt cá đi, ở trước cửa nhà mình ấy, để bà trông cho.”