Thập Niên 60: Mật Bảo Bật Hack Sinh Hoạt

Chương 8

Nhưng họ Lâm đang có ba thằng nhóc, mà nửa thằng đã ăn hết cả của bố, còn thêm người lớn nữa thì mồm nào nhịn cơm? Bốn đứa phải đi học, không thể vừa đi làm vừa đóng học phí, nên cả nhà phải thắt lưng buộc bụng mưu sinh.

Trong nhà còn dư lương thực, nhưng cùng lắm cũng chỉ kéo dài được hai tháng, lúa mạch thì phải một tháng rưỡi nữa mới được thu hoạch.

Giữa chừng xảy ra gì đó bất ngờ thì chỉ có thể chịu đói.

Mật Bảo lại thò hai tay ra khỏi tã, nắm chặt thành nắm đấm đặt bên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn bà lão Lâm.

“Con không muốn bị quấn tay hả?” Bà lão Lâm càng nhìn càng thấy lạ, nhưng không bó lại nữa.

Tay Mật Bảo vừa được thả ra đã ôm cặp má phúng phính, cô bé lại nhìn giọt mưa bên ngoài, tròng mắt đen nhánh liếc theo giọt nước chảy từ trên cao xuống, rồi bắn tung tóe trong vũng nước.

“Ai u, nhìn nghiêm túc quá, Mật Bảo thật thông minh.” Bà lão Lâm trêu đùa, ông Lâm thấy vợ không bế đứa trẻ đến cũng cực kỳ tò mò, đành phải bỏ thuốc lá, bước vài bước sang xem, “Con nhóc này bụ bẫm quá.”

Bác Lâm vừa rửa mặt xong đã chạy vào nhìn vài cái, khen ngay, “Lớn lên đẹp, giống y hệt mẹ nó.”

Lâm Thanh Nhạc la hét chạy thẳng vào, mấy hôm nay cậu ngủ cùng Lâm Thanh Xuyên và Lâm Thanh Hà, vừa ngủ dậy đã nghe nói mẹ sinh em gái, mới vào gặp mẹ đã bị cha đuổi ra nên đành đến thăm em, cậu vươn dài cổ, thò đến gần nhìn: “Bà, cho con bế một cái.” Rồi lại ghét bỏ: “Trông trắng quá, nhưng mà nhăn dúm dó, có xinh như mẹ đâu.”

“Nhẹ thôi, đừng dọa Mật Bảo, con vụng về, ôm cái gì mà ôm.” Bà lão Lâm nào chịu buông tay, bà chỉ hận không thể ôm khư khư cô bé, miệng khen: “Sau này Mật Bảo của bà lớn, còn xinh hơn cả mẹ.”

Lâm Thanh Nhạc nhón chân, chỉ tiếc không thể dán cả mặt vào, cậu vươn bàn tay to bắt lấy bàn tay trắng nõn của Mật Bảo: “Em tên là Mật Bảo sao? Nghe hay quá, chắc là tên bà đặt, tay Mật Bảo mềm ghê, trắng y hệt bánh bao.”

Cuối cùng Mật Bảo cũng rời khỏi hạt mưa, chú ý đến Lâm Thanh Nhạc, chính xác hơn là tay Lâm Thanh Nhạc.

Bàn tay bé trắng nõn khẽ vẫy vẫy, yếu như lông chim, Lâm Thanh Nhạc nhe răng cười, bắt trọn hai tay Mật Bảo, “Bà ơi, Mật Bảo vừa chào con kìa, Mật Bảo, anh là anh ba. Chờ khi em lớn lên, anh ba sẽ đưa em đi chơi.”

Mật Bảo xua tay rồi vẫy nhẹ, đôi mắt long lanh như nước mở to nhìn Lâm Thanh Nhạc, khiến Lâm Thanh Nhạc vui đến mức nhảy dựng lên, “Bà, Mật Bảo đang nhìn con này, em ấy thích con.”

Bà lão Lâm hất tay Lâm Thanh Nhạc, rồi vỗ một cái vào đầu cậu, “Thô lỗ, hấp tấp, con mạnh tay như vậy, đừng làm đau Mật Bảo. Mật Bảo nhà chúng ta cũng khỏe lắm đấy, tay bé đang vẫy đây này.”