Ôn Dụ cầm cây gậy gỗ lên đi về phía hai mẹ con.
"Nương, oa oa, nương, người tỉnh đi..." Khi đứa trẻ nhìn thấy Ôn Dụ, ngay lập tức ôm lấy hai chân y, duỗi tay ra chỉ vào người phụ nữ đã ngất xỉu trên mặt đất, khóc: "Đại ca ca, xin hãy cứu nương ta, cầu xin ca..."
Ôn Dụ vốn đã đứng không vững, bị va chạm như vậy thì cơ thể lảo đảo lùi về phía sau, y chỉ ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu đứa trẻ an ủi: "Đừng sợ, trước để ta xem nương người thế nào."
May mắn là chỉ bất tỉnh, không có vết thương nghiêm trọng, chỉ có một số vết trầy xước, Ôn Dụ bấm vào người đối phương rồi sau vài giây, người đó từ từ tỉnh dậy.
Hai mẹ con tự nhiên ôm nhau và khóc lóc một phen, vui mừng vì sống sót sau đại nạn. Lúc cảm xúc gần như trút xuống thì người mẹ trẻ tuổi cảm ơn Ôn Dụ.
"Cảm tạ ngài đã cứu mạng, nô tỳ họ Trần tên Nguyệt, đây là con trai nô gia Phương Tiểu Hồ, không biết quý danh của ngài là gì?"
Ôn Dụ đỡ nàng dậy, mỉm cười nói: "Ta họ Ôn, tên chỉ có duy nhất một chữ là Dụ."
Phương Tiểu Hồ ngửa đầu, kéo tay áo Ôn Dụ, tò mò nói: "Đại ca ca, ngươi mặc cái gì vậy, sao ta chưa từng thấy y phục như vậy?"
"Tiểu Hồ, không được vô lễ." Trần Nguyệt sợ làm Ôn Dụ không vui nên vội vàng chạy tay gạt tay Tiểu Hồ ra.
Ôn Dụ mỉm cười, xua tay: "Không sao đâu, bộ y phục này là hình thức độc đáo của quê nhà ta, ở đây thật sự rất hiếm thấy."
"Bộ quần áo bệnh viện là bộ duy nhất trên thế giới này.”
Trần Nguyệt lấy ra một bộ quần áo vải bố màu nâu xám từ trong hành lý, tuy đã cũ nhưng trông rất sạch sẽ: "Ôn công tử, ta thấy y phục của ngài đã hư hỏng rồi, ta có y phục trước trước đây của tướng công. Nếu ngài không thích thì có thể tạm mặc trước."
Áo bệnh viện rộng thùng thình bị gió lùa vào, bây giờ cậu chỉ cần đứng còn cảm thấy hơi lạnh, ở trong tình trạng này, cậu sao còn có thể ghét bỏ, có y phục để thay là tốt rồi.
Ôn Dụ nhận lấy quần áo: "Cảm ơn, vậy ta sẽ đi thay trước."
Sau khi thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy Phương Tiểu Hồ đang cầm một thứ màu đen gặm, còn gặm rất nhiệt tình, vừa nhìn là đã biết rất khó ăn. Nhưng đứa nhỏ cũng không ghét nó, thằng bé dùng răng mài một chút nếu không sẽ không gặm được.
Trần Nguyệt lấy ra một miếng khác cũng màu đen từ trong hành lý đưa cho cậu: "Ôn công tử, ngài có muốn cùng nhau ăn một ít không?"
"Cảm ơn." Ôn Dụ quả thật đói bụng, cậu cần bổ sung sức lực, nếu không thân thể lúc nào cũng yếu ớt.
Nhìn từ bên ngoài không biết đây là thức ăn gì, Ôn Dụ cắn một miếng nhỏ rồi ngậm vào miệng, có hơi đắng, còn có mùi cỏ, thật sự rất khó nuốt.
Trước kia không nói đến những món sơn hào hải vị nhưng Lệ Trấm chưa bao giờ để cậu ăn một thứ không ngon miệng như vậy.
Ôn Dụ muốn nhổ ra nhưng khi thấy Phương Tiểu Hồ ngồi bên cạnh có thể nuốt xuống mà không thay đổi sắc mặt, cậu xấu hổ cho nên chỉ có thể nuốt sống, cổ họng nghẹn lại.
Ôn Dụ: "Trần đại tỷ, xin hỏi cái này được làm từ gì?"
"Đó là cám gạo bình thường với một ít rễ cây được xay và nghiền ép, nếu ngài chưa ăn đủ, Ôn công tử, ta vẫn còn." Trần Nguyệt trả lời.
Chẳng trách lại có vị đắng, Ôn Dụ vội vàng xua tay: "Như này là đủ rồi."
Ôn Du suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta thấy lương khô của ngươi đều là cám gạo, người lớn ăn cũng được nhưng Tiểu Hồ vẫn đang phát triển thân thể, nếu luôn ăn những thứ này thì sẽ không đủ dinh dưỡng."
"Ôn công tử nói ta đều biết, chỉ là ta cũng chẳng biết làm sao cả. Nếu ta có thể cho Tiểu Hồ ăn ngon thì ta cũng sẽ không để thằng bé gặm nhấm những thứ này với ta."
Trần Nguyệt cười khổ sờ đầu Tiểu Hồ: "Phụ thân Tiểu Hồ vì cố gắng để hai chúng ta chạy thoát mà bản thân lại chết trong tay những yêu ma kia. Bây giờ thế đạo yêu ma hoành hành, khắp nơi đều có ma vật, ruộng đồng đã sớm hoang vắng từ lâu. Mọi người đều chạy trốn, có thể có miếng ăn là tốt rồi, cũng may là Tiểu Hồ hiểu chuyện, cho nó ăn cái gì cũng ăn, không bao giờ phàn nàn."
Cái gì gọi là yêu ma hoành hành chứ? Chẳng lẽ Phệ Anh Vượn không phải vì xui xẻo mà là vì Ma Vực đang hỗn loạn sao?
Làm sao có thể chứ, có Lệ Trấm và năm đại môn phái ở đây, ma vật trong Ma Vực làm sao có thể đột phá phong ấn mà chạy ra?
Ôn Dụ cau mày: "Tình huống yêu ma hoành hành này bắt đầu từ khi nào? Chẳng lẽ không có ai phụ trách Năm Đại Tiên Môn sao?”
Trần Nguyệt không ngờ cậu lại hỏi như vậy, vẻ mặt có hơi kinh ngạc: "Ôn công tử không biết sao, Năm Đại Tiên Môn kia đã biến mất từ năm năm trước , số lượng ma vật cũng tăng lên từ năm năm trước."
"Ôn công tử, ngài nhìn lên bầu trời mà xem, đất đai ở phía sau đều là bùa đòi mạng. Ta và Tiểu Hồ chạy trốn nhiều năm, trơ mắt nhìn vùng đất sạch duy nhất còn lại bị ô nhiễm, hiện tại ta đang chuẩn bị đưa Tiểu Hồ đến núi Long Nguyên, ta nghe nói đây là mảnh đất yên bình cuối cùng, hình như là có tiên nhân nào đó dùng pháp bảo để bảo trì.”
Ôn Dụ ngẩng đầu lên, sau đó chú ý tới mặt trăng đỏ như máu, vùng đất phía sau cũng bị một màn tử khí nồng đậm bao quanh, hóa ra là một khu vực chết.
Khu vực chết sẽ hút sinh khí của người sống, hút máu thịt của người sống, biến họ thành xương trắng.
Nhưng khu vực chết chỉ tồn tại ở chỗ sâu của Vực Thẳm, làm sao nó có thể xuất hiện ở thế giới loài người, còn biến thành một mảnh trắng.
Tất cả đều rất kỳ lạ và càng kỳ lạ hơn nữa là những chuyện này đã xảy ra được năm năm nhưng không phải hôm qua cậu mới vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình và rời khỏi tiểu thế giới sao?
Trong lòng Ôn Dụ đang loạn hết lên: "Sao Năm Đại Tiên Môn lại bị phá hủy? Ai đã làm điều đó? Ngươi vừa nói trong núi Long Nguyên có tiên nhân ở sao? Chẳng lẽ là người của Năm Đại Tiên Môn sao?”
Núi Long Nguyên tràn đầy linh lực, cậu đã từng đi qua với Lệ Trầm, sâu trong địa mạch ở đó có một viên thượng cổ long đan, là nguồn linh lực cửa toàn bộ ngọn núi.
"Cái này ta không biết nhiều lắm, ta chỉ biết sau trận đại chiến năm năm trước, tiên môn đều bị tiêu diệt. Đúng rồi, ba năm trước, ta đã gặp một đệ tử tu luyện bị thương nặng ở một nơi trú ẩn. Lúc hắn ta bất tỉnh, hình như hắn ta có lẩm bẩm gì đó về Ma Thần hay gì đó.”
Ma Thần?
Có thể được gọi là thần, chắc hẳn là rất mạnh nhưng sao cậu chưa từng nghe qua người này ở Ma Vực.
Năm năm cũng xảy quá nhiều chuyện đi, thật sự long trời lở đất, cảnh còn người mất.
Cũng không biết Lệ Trấm đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì, làm sao hắn có thể để Tam Giới yêu ma bệnh dịch đến tận đây.
Sao cậu lại cảm thấy nhiệm vụ cậu buộc phải chấp nhận lần này độ khó đã tăng lên nhiều lần, hơn nữa còn không có gợi ý.
Xem ra nếu cậu muốn biết đáp án, vậy cậu nhất định phải đi núi Long Nguyên một chuyến.