Không Thể Thành Người Yêu

Chương 60: Trịnh Bảo Châu, đừng quên tôi cũng có…

Luật sư của Trịnh Bảo Châu chính người khi trước luật sư Hàn giới thiệu cho cô, sau khi trên mạng bùng lên tin đồn cô phẫu thuật thẩm mỹ, cô đã liên hệ luật sư xử lý. Lời đồn được share hơn năm trăm lượt, ảnh PS sửa mặt cũng có bằng chứng như núi, muốn kiện là căng đét.

Bởi vì thái độ của luật sư khá rắn, “Vua ăn dưa qua đường” lập tức quỳ, gã xóa weibo, đồng thời ghim bài thanh minh xin lỗi, nhưng không thừa nhận bức ảnh là gã PS, chỉ nói là tìm được trên mạng.

Xin lỗi cũng lên hotsearch, cộng thêm hotsearch “Trịnh Bảo Châu đẹp từ nhỏ tới lớn”, Trịnh Bảo Châu hôm nay một ngày ba hotsearch lên bảng, còn toàn là hotsearch có vị trí cao.

Đợt này xem như Tôn Tịnh cho không.

Trịnh Bảo Châu đóng weibo, tiếp đó lật album ảnh trên bàn. Thời điểm Khúc Trực tới, đúng lúc cô chọn ảnh của hai người họ ra.

“Là tôi, Khúc Trực. ” Khúc Trực gõ gõ cửa phòng, Trịnh Bảo Châu nói để nhà hàng đưa cơm tối lên, kêu anh tới phòng cô ăn. Trịnh Bảo Châu nghe tiếng gõ cửa liền ra mở cửa cho Khúc Trực, còn cầm một đôi dép nam mới ra: “Đây là hôm nay Ngụy Trân đưa cho tôi, mới đó! ”

Khúc Trực nhìn đôi dép cô mang ra, vừa đổi giày vừa bảo cô: “Sao quản lý Ngụy lại đưa dép nam cho cậu? ”

“Ặc, chắc vì đây là một cặp! ” Trịnh Bảo Châu chỉ đôi mình đang đi, đúng là cùng cặp với đôi Khúc Trực đang đổi, “Đôi của tôi cũng là quản lý Ngụy đưa cho, tôi thấy rất đáng yêu! ”

“Ừ, đúng là đáng yêu. ” Nhưng cậu không thấy có gì sai à?

Ngẫm có lẽ cô bận xử lý drama phẫu thuật thẩm mỹ cả ngày hôm nay, Khúc Trực lại thấy cô không nhận ra cũng không có gì sai.

“Trên đường về, tôi thấy tài khoản marketing kia xin lỗi cậu? ”

“Đúng, luật sư của tôi hơi bị giỏi đấy. ” Trịnh Bảo Châu đóng cửa, bảo Khúc Trực, “Đồ ăn đưa lên rồi, chúng mình ăn cơm trước đi. ”

“Được. ”

Phòng của Trịnh Bảo Châu một căn suite được sửa sang lại, có nhà bếp và phòng ăn. Khúc Trực rửa tay, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô. Lúc Trịnh Bảo Châu bưng đồ ăn được giữ ấm ra, Khúc Trực đang cúi đầu nhìn ảnh trên bàn: “Mấy bức ảnh này cậu kiếm đâu ra vậy? ”

Trịnh Bảo Châu đặt đĩa xuống, nhìn anh cười một cái: “Hì hì, hôm nay tôi lục album ra đấy, không ngờ trước đây ta lại chụp chung nhiều như vậy. ”

Đầu ngón tay được làm móng đẹp đẽ của Trịnh Bảo Châu chạm nhẹ vào một bức ảnh, nói với anh: “Cậu xem, tấm này là hồi trước cậu bị con chó con dọa khóc, mẹ tôi cầm máy ảnh chụp cho hai ta! Mắt cậu đỏ bừng, thực sự trông thấy mà thương. ”

Khúc Trực: “……”

Anh nhấc mắt nhìn Trịnh Bảo Châu: “Nếu biết mình không giỏi văn, thì đừng tùy tiện dùng từ linh tinh. ”

“Tôi dùng từ linh tinh đâu, cậu hỏi ai cũng là trông thấy mà thương thôi ”

“……” Khúc Trực im lặng cầm đũa, bưng bát ăn cơm, “Ăn cơm đi. ”

“Ờ. ” Trịnh Bảo Châu cũng bưng bát bắt đầu lùa cơm, lúc gắp rau, cô thấy Khúc Trực định lén lấy bức ảnh trông thấy mà thương đó đi.

“Cậu làm gì? ” Trịnh Bảo Châu “Bộp” một cái dùng ngón tay đè bức ảnh lại, ngẩng đầu nhìn Khúc Trực.

Khúc Trực im lặng một lát, rồi nói: “Đây chẳng phải ảnh chung của hai ta à? Tôi cũng có thể cầm chứ. ”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Tấm của cậu mẹ đã đưa cậu từ bao giờ rồi, tấm này là của tôi. ”

“Ờ, vậy sao? ” Khúc Trực thu tay về, tiếp tục ăn cơm. Trịnh Bảo Châu biết anh muốn trộm lịch sử đen tối của mình đi, cười gian một tiếng: “Lại nói, cậu lấy một tấm này cũng vô dụng, chỗ tôi có rất nhiều ảnh đen của cậu đấy. ”

Cô nói, lại đẩy một tấm hình đến trước mặt Khúc Trực: “Ảnh chụp hôm biểu diễn tiết mục ngày quốc tế thiếu nhi, con trai cũng trang điểm đậm, cậu nhìn cặp môi đỏ rực của cậu kìa, còn hàng mi vừa cong vừa dài quá trời này nữa, xinh quá đi mất ha ha ha ha ha! ”

Khúc Trực: “……”

Sao cô còn giữ cái này đến tận giờ???

Anh xấu hổ đến nỗi nắm chặt cây đũa mấy phần, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình thản như mây gió: “Ảnh chụp từ hồi bé xíu, chỉ cần tôi không thừa nhận, vậy thì không phải tôi. ”

“……” Thao tác này Trịnh Bảo Châu không ngờ, “Cậu còn nói tôi, kiểu AQ của cậu tôi còn phải hít khói. ”

Nói xong, cô lại cười với Khúc Trực: “Khi còn bé không nhận, thì ảnh lúc lớn cậu không muốn nhận cũng không được ha? ”

Cô chọn một tấm hình trong di động, đưa tới trước mặt Khúc Trực: “Cậu xem ảnh này? ”

Bức ảnh là cô chụp từ video Khúc Trực tọa đàm lần trước, là hình anh đeo bờm tai chó mà bạn nhỏ cho.

Khúc Trực nhìn bức ảnh trực tiếp trầm mặc ba giây, sau đó ngẩng đầu nhìn người đang đắc chí đối diện: “Trịnh Bảo Châu, cậu đừng quên tôi cũng có lịch sử đen tối của cậu nhé. ”

“Ờ. ” Trịnh Bảo Châu không sợ, “Khi còn bé tôi cũng không nhận. ”

Khúc Trực nói: “Sailor moon. ”

Trịnh Bảo Châu: “……”

“Cậu vẫn chưa xóa! ” Trịnh Bảo Châu suýt nữa vỗ bàn đứng dậy. Khúc Trực bưng bát, ung dung gắp đồ ăn: “Sự thực chứng minh, tôi không xóa là sáng suốt. Nếu cậu muốn cùng tổn thương với tôi, tôi sẽ đăng video lên mạng. ”

Anh nói, nâng mắt nhìn Trịnh Bảo Châu một cái: “Dẫu sao bây giờ cậu cũng là nữ minh tinh, nói không chừng còn lên hotsearch. ”

“……” Khúc Trực quả nhiên vẫn là chó Khúc Trực.

Cô thu hết ảnh trên bàn lại, còn sợ Khúc Trực trộm đi không bằng, giấu biến vào phòng ngủ. Cẩn thận ngẫm lại, vốn cô đem ảnh ra, là muốn nhớ lại thời thơ ấu với Khúc Trực, sao lại biến thành moi móc lịch sử đen tối của nhau vậy?

……Bỏ đi, thời thơ ấu của họ cũng chẳng có gì hay hớm để nhớ lại, thật muốn nhớ ấy mà, khéo lại chửi nhau té tát mất. 🙂

Sau hôm đó, drama trên mạng liên quan tới việc Trịnh Bảo Châu chỉnh hình dần lắng xuống, mà phòng làm việc của Trịnh Bảo Châu cũng chính thức đưa vào sử dụng. Nhân viên phòng làm việc cũng đã tuyển hơn phân nửa, đủ để duy trì công việc hàng ngày của Trịnh Bảo Châu.

Nhưng công tác hiện giờ của Trịnh Bảo Châu, cơ bản đều là chụp ảnh, đầu tiên là chụp bộ ảnh đại diện với JS, tiếp theo người phụ trách JS nói đã giúp cô hẹn tạp chí, làm phỏng vấn, lại phải đi chụp một bộ ảnh tạp chí, đương nhiên, trang phục cũng là của JS.

Thời gian chụp ảnh tạp chí còn chưa xác định, Cao Bác Vân lại tới tham quan phòng làm việc của Trịnh Bảo Châu trước.

“Không tệ ha, cũng ra dáng lắm. ” Anh ta dạo một vòng quanh phòng làm việc, sau đó ngồi vào văn phòng của Trịnh Bảo Châu, còn không quên khen cái sô pha của cô, “Sô pha của cô ngồi sướиɠ thật đấy. ”

“Chứ sao, tôi thử từng cái một để chọn đó. ” Cô và Chu Hiểu Nam tốn không ít công sức cho nội thất mềm của phòng làm việc, tuy sau này cô làm việc không ở văn phòng nhiều, nhưng vẫn muốn chọn cho mình một chiếc sô pha thoải mái nhất.

“Dạo gần đây cô nổi như cồn ha, có thể nói là khách quen bảng hotsearch rồi. ” Cao Bác Vân nhấp một hớp cà phê trên bàn, trêu cô một câu, “Lúc trước tôi còn đang suy nghĩ chờ phim chiếu cô sẽ nổi tiếng, bây giờ nhìn lại vẫn là tôi đánh giá thấp cô, ảnh hóa trang vừa ra, cô đã hot rồi. ”

“Cái này là nhờ đồng nghiệp nâng đỡ. ” Cô nói đương nhiên là Tôn Tịnh, nếu không phải tôn tịnh đợt này làm um lên, fans cô cũng không tăng nhanh như vậy.

Cao Bác Vân cười một tiếng, không tranh luận nữa, ngược lại bàn chuyện chính với cô: “《 Tân nguyệt vấn tâm kiếm》 đã hơ thẻ rồi, tiếp sau là giai đoạn hậu kỳ, vì là phim võ hiệp phổ thông, nên không có nhiều hiệu ứng đặc biệt, hậu kỳ không mất nhiều thời gian, bọn tôi tranh thủ lên sóng vào cuối năm.”

“Ừ, thế thì tốt quá. ”

“Lần trước tôi có đề cập với cô, tôi đang chuẩn bị một bộ truyền hình mới, hôm nay tới là muốn bàn với cô chuyện này. ”

Trịnh Bảo Châu ngẩn người, cầm cà phê truớc mặt uống một hớp có lệ: “Anh không dự định mời tôi đóng vai chính thật đó chứ? ”

“Là có ý định. ” Cao Bác Vân nói, “Nhưng cô vẫn phải thử trang trước, bên đầu tư cũng muốn xem. ”

Trịnh Bảo Châu hỏi anh: “Phim về đề tài gì? ”

“Dân quốc thương chiến, tên là《 Nơi trái tim hướng về》. Đây là một kịch bản sáng tác, sau khi đọc tôi rất thích. Nữ chính vốn là thiên kim tiểu thư của một gia tộc lớn, sau đó cha cô bị hãm hại, nhà phá sản, cốt truyện kể về loạt sự kiện cô dựng lại sản nghiệp gia tộc đồng thời giải oan cho cha. ”

Trịnh Bảo Châu hơi sững sờ: “Đại nữ chủ? ” [1]

“Cũng không phải, đất diễn của nam chính cũng không ít, nếu phải nói, thì xem như cường-cường? ” Cao Bác Vân châm chước từ ngữ, “Nam chính khi bé gia cảnh bần hàn, từng được cha nữ chính tiếp tế, vì thế về sau gia đình nữ chính phá sản anh ta âm thầm trợ giúp nữ chính. Nhưng sau này nữ chính mới biết, mới đầu hai người xem như đối địch, sau đó hai người liên thủ ngược phe phản diện, xem như là tình yêu bình đẳng? ”

Trịnh Bảo Châu nhớ lần trước Lâm Tử khâm cũng nhắc qua với cô về chuyện này, bèn hỏi Cao Bác Vân với chút ngạc nhiên: “Nam chính đã quyết định chưa? Có phải Lâm Tử khâm không? ”

Cao Bác Vân nghe cô hỏi vậy thì có vẻ hơi bất ngờ: “Sao cô lại nghĩ tới cậu ấy? ”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Lần trước anh ấy có nói với tôi, nói anh tìm anh ấy đóng nam chính cho phim mới. ”

“……” Cao Bác Vân mím môi, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà phun nước bọt sao nam đương hot này, “Đã hứa bảo mật cơ đấy! Cậu ta thẳng thắn với cô thật nhở! ”

“……Ặc, lúc anh ấy bảo tôi, anh ấy còn chưa đồng ý đóng mà. ” Trịnh Bảo Châu đỡ cho Lâm Tử khâm một câu.

“……Quên đi, không quan trọng. ” Cao Bác Vân nói, “Lần trước không phải cô nói tạo hình Diệp Linh mộc mạc quá à, nữ chính lần này là kiểu đẹp rực rỡ, sẽ có rất nhiều quần áo đẹp. ”

Trịnh Bảo Châu đương nhiên động lòng tắp lự: “Đạo diễn Cao, tôi có thể. ”

Cao Bác Vân: “……”

“Khụ, nhưng mà, nhân vật này phức tạp hơn Diệp Linh rất nhiều. ” Phim còn chưa mở máy, đạo diễn Cao đã bắt đầu chỉ cách diễn, “Trong nguyên tác miêu tả về Diệp Linh không nhiều, trong cốt truyện cô ấy là nhân vật thế ngoại cao nhân, không có gì nhấp nhô, đối diễn viên mà nói là loại dễ nắm bắt nhất, vì cô ấy chỉ có một loại trạng thái. ”

Trịnh Bảo Châu vừa nghe vừa gật đầu, trước kia cô đã nói, phần diễn khó nhất của Diệp Linh là cảnh đánh nhau.

Cao Bác Vân nói tiếp: “Nữ chính lần này thì khác, cô ấy có rất nhiều trạng thái. Đoạn trước cô ấy là đại tiểu thư không rành việc đời, ngây thơ đơn thuần. Sau khi gia đình phá sản, cô ấy chán nản, sụp đổ, nhưng cuối cùng vẫn đứng lên lần nữa nhờ vào nội tâm kiên cường. Sau khi bắt đầu sự nghiệp, cô ấy cũng không phải vừa lên là đại sát tứ phương, cô ấy cũng bị lừa gạt, bị phản bội, từ không hiểu gì trưởng thành đến khôn ngoan tính toán về sau. Nói chung đây là một vai cần diễn viên kiên trì nghiền ngẫm, không dễ diễn. ”

Trịnh Bảo Châu khẽ ừ, đây quả thật là một nhân vật khá phức tạp, đặc biệt là khi đóng cũng sẽ không đóng theo trình tự thời gian, trạng thái của nhân vật sẽ quay xen kẽ đồng thời, việc đó không thể nghi ngờ là đã gia tăng độ khó.

Cao Bác Vân để cô nghĩ một hồi, mới mở miệng hỏi: “Cô nghĩ thế nào? Có nắm chắc không? ”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Tôi cảm thấy mặc dù đối với nhân vật này mà nói, tình tiết cô ấy trưởng thành ở phần sau, mới là thời khắc tỏa sáng, nhưng khó diễn nhất chính là phần trước. Trước đây tôi cũng xem qua phim truyền hình tương tự, nếu diễn viên không xử lý được, rất dễ đem nhân vật diễn thành một đứa ngớ ngẩn, khụ, hoặc là kiểu ngốc trắng ngọt[2]. Nhìn từ gia cảnh của nhân vật này, cô ấy khẳng định đã tiếp thu giáo dục cao đẳng, rất có thể còn du học, tôi cảm thấy chí ít IQ của cô ấy không có vấn đề, thậm chí có thể nói là rất thông minh, bằng không lúc sau làm sao đột biến gien được. Cô ấy là một người trẻ có tư tưởng tiên tiến và học thức, chỉ bị người trong nhà bảo vệ quá tốt, không hiểu sự phức tạp của lòng người thôi. ”

“Nói không sai. ” Cao Bác Vân nghe cô nói xong, gật gù hài lòng như cha già, “Tôi sợ nhất cũng là cái này, nếu như giai đoạn trước không xử lý được, sẽ mất cảm tình khán giả, đến lúc đó một mảng live comment toàn là mắng nữ chính bị đần. ”

Trịnh Bảo Châu bổ sung: “Đương nhiên, cái này không chỉ phải xem cách diễn của diễn viên, cũng phải xem kịch bản của biên kịch, biên kịch không thể viết những đoạn ngu ngốc được. ”

Cao Bác Vân nhìn cô cười một tiếng: “Cô là muốn hỏi tôi kịch bản phải không? Đợi lát nữa tôi sẽ gửi cho cô nửa đoạn đầu, cô xem trước một chút. Biên kịch này là biên kịch có tiếng trong giới, am hiểu viết đề tài thương chiến, gián điệp chiến này nhất, hẳn sẽ không để cô thất vọng. ”

“Đạo diễn Cao nói vậy thì tôi yên tâm. ”

Trịnh Bảo Châu vừa nói xong, Chu Hiểu Nam gõ cửa đi vào: “Tám chuyện gì đó, mà tập trung thế? ”

Trịnh Bảo Châu đáp: “À, em vừa nhận một kịch bản mới cho em. ”

Chu Hiểu Nam: “……”

Chị đi bàn chuyện chụp ảnh tạp chí ngày kia một lát, sếp Trịnh đã tự nhận kịch bản mới ngay đây?

Chị làm người đại diện thật không có cảm giác thành công á. 🙂

“Kịch bản tôi cũng sẽ gửi cho Hiểu Nam một phần, đến lúc đó hai người bàn xem, bên tôi có tiến triển gì mới, cũng sẽ báo ngay với mọi người. ” Cao Bác Vân uống nốt cà phê, đứng lên từ ghế sa lông, “Hôm nay tôi về trước. ”

“Ok đạo diễn Cao, đạo diễn Cao đi thong thả! ” Trịnh Bảo Châu ra ngoài tiễn Cao Bác Vân, rồi về văn phòng. Chu Hiểu Nam thấy cô trở về, hết nhịn nổi mà hỏi: “Đạo diễn Cao cho em phim gì thế? ”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Một bộ dân quốc thương chiến, nam chính hình như đã quyết định là Lâm Tử khâm. ”

“! ” Chu Hiểu Nam không chút do dự nói, “Nhận! ”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Chị Hiểu Nam còn bất quy tắc hơn cả cô ha!

“Vốn chị còn định bảo em, có một gameshow muốn em tham gia, nhưng nếu em muốn nhận phim truyền hình, khả năng sẽ xung đột thời gian. ” Chu Hiểu Nam đơn giản nói qua gameshow cho Trịnh Bảo Châu, gameshow này Trịnh Bảo Châu từng nghe qua, khá là hot, hơn nữa điều kiện đưa ra cho cô cũng không kém.

Cô cân nhắc một lúc, bảo Chu Hiểu Nam: “Hay là thôi, nếu em nhận phim thật, thì tốt nhất là tập trung chuẩn bị. Nhân vật này vốn là khó nắm bắt, lại là vai nữ chính đầu tiên của em, em muốn dùng hết sức để đóng thật tốt. ”

“Được. ” Chu Hiểu Nam vốn không phải người chỉ biết cái lợi trước mắt, bằng không chị cũng sẽ không nghỉ việc ở Tinh Diệu. Nhìn từ góc độ phát triển lâu dài của nghệ sĩ, Trịnh Bảo Châu đóng tốt vai này, tuyệt đối có lợi hơn tham gia một gameshow nhiều.

Cao Bác Vân chẳng mấy đã gửi kịch bản điện tử tới, Trịnh Bảo Châu nhận được xong liền cấp bách đọc thử. Kịch bản viết cũng không tệ, biên kịch rất có kinh nghiệm đắp nặn nhân vật, dù là nam chính hay là nữ chính, đều tràn ngập sức hút, đặc biệt là nữ chính, viết ra vẻ ngây thơ rực rỡ ban đầu của cô ấy, nhưng lại không có vẻ thiếu thông minh. Ngay cả tuyến tình cảm của nam nữ chính biên kịch cũng viết rất có sức dãn, cô không thể tin đây là do một biên kịch nam viết.

“Bảo Châu à, đây có hàng chuyển phát nhanh cho em. ” Chu Hiểu Nam cầm một gói hàng, đi tới để vào tay Trịnh Bảo Châu, “Lát nữa em mở ra xem, với cả ngày kia đừng quên chụp ảnh tạp chí. Ngay mai không có việc thì có thể không đến phòng làm việc. ”

“Dạ chị Hiểu Nam. ” Trịnh Bảo Châu thuận mắt liếc gói hàng chuyển phát nhanh, thấy người gửi viết một chữ “Lâm”.

Cô thoáng cái tỉnh hết cả người, mở gói hàng chuyển phát nhanh ra.

Bên trong quả nhiên xếp mười bức ảnh ký tên của Lâm Tử khâm gửi! Hơn nữa mười tấm còn khác nhau! Thế này người ta chọn làm sao được!!

Cô kích động trải ảnh ra bàn, hướng chúng nó chụp con ảnh, gửi cho Khúc Trực: “Tôi nhận được ảnh ký tên của Lâm Tử Khâm nè, oh ye! ”

Khúc Trực vừa tan làm, mở wechat với Trịnh Bảo Châu, liền thấy mười Lâm Tử Khâm khác nhau đang õng ẹo nhìn anh.:)

—-

[1] Đại nữ chủ: Dòng phim xoay quanh cuộc đời của nữ chính từ sự nghiệp đến tình yêu

[2] Ngôn ngữ mạng, chủ yếu để chỉ người con gái không mưu mô, không cá tính, trắng trẻo và đáng yêu.