Không Thể Thành Người Yêu

Chương 52: Khúc Trực theo Bảo Châu nhà ta nhảy lớp

Khúc Trực cùng Trịnh Bảo Châu đã biết nhau từ tiểu học, người hai nhà cũng coi như là hiểu tận gốc rễ nhau, nhưng Tô Minh Hỉ chưa từng nghĩ sẽ ghép Trịnh Bảo Châu với Khúc Trực, vì bà biết hai đứa nó từ nhỏ đã bất hòa.

Giờ thình lình nghe Khúc Trực nói nó thích Trịnh Bảo Châu, Tô Minh Hỉ có hơi ngốc: “À thì, Khúc Trực này, dì biết cháu muốn giúp Bảo Châu, nhưng cháu cũng không cần nói dối vậy đâu.”

“……” Khúc Trực lặng đi một lúc, rồi nhìn Tô Minh Hỉ nói, “Dì Tô, khi còn nhỏ cháu và Bảo Châu có không ít hiểu lầm, nhưng lần này về nước, bọn cháu đều có nhận thức mới về nhau, cháu nói như vậy, không phải để hỗ trợ Bảo Châu, cũng không phải hứng khởi nhất thời. Dì nhìn cháu lớn lên, dì biết tính cháu, cháu sẽ không lấy chuyện này ra nói đùa.”

“Cái đó thì đúng, thằng bé nhà cháu từ nhỏ làm gì cũng nghiêm túc.” Tô Minh Hỉ cũng cảm thấy Khúc Trực sẽ không thuận miệng lôi tình cảm của mình ra đùa, nhưng bà vẫn thấy khó bề tưởng tượng, “Vậy là, sau khi cháu về nước lần này, phát hiện cháu thích Bảo Châu?”

“Có thể nói như vậy.” Khúc Trực không phủ nhận, “Cho nên mọi người không cần lo lắng, cháu sẽ ở cạnh Bảo Châu, sẽ không để cậu ấy một mình chịu đựng cảm xúc tiêu cực, nếu cậu ấy thật sự xuất hiện triệu chứng trầm cảm, cháu cũng sẽ cùng cô ấy đi chữa trị. Cho nên, xin mọi người có thể đồng ý để Bảo Châu làm chuyện mình thích, để cậu ấy theo đuổi lý tưởng của mình.”

Tô Minh Hỉ và bà ngoại Trịnh Bảo Châu nhìn nhau một cái, dường như ai cũng hơi lưỡng lự. Hai người im lặng một lát, rồi vẫn là Tô Minh Hỉ nói: “Khúc Trực à, cháu đột nhiên nói vậy, chúng ta cũng chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng nếu cháu và Bảo Châu yêu nhau, chúng ta nhất định yên tâm. Nhưng chuyện cháu thích Bảo Châu, cháu đã nói với Bảo Châu chưa?”

“Tạm thời chưa ạ.” Khóe miệng hơi mím của Khúc Trực để lộ nét buồn rầu, “Vì trước kia chúng cháu có chút hiểu lầm, nên cháu muốn tìm cơ hội thích hợp mới nói với cậu ấy.”

“À, vậy à……” Tô Minh Hỉ chậm rãi gật đầu, lại nhìn anh, “Khúc Trực, không phải dì không tin cháu, nhưng cháu làm nghiên cứu khoa học cũng rất bận, cháu nhìn bố mẹ cháu kìa, quanh năm suốt tháng không về nhà, đoán chừng cháu cũng chẳng có bao thời gian ở cạnh Bảo Châu.”

Khúc Trực nói: “Dì Tô, nghiên cứu khoa học cũng có kiểu này kiểu kia, lấy cháu và bố mẹ cháu mà nói, cấp bậc bảo mật của hạng mục nghiên cứu nhà cháu là khác nhau, cháu sẽ không giống họ, động tí là bị nhốt ở căn cứ, cháu có thể về nhà mỗi ngày.”

“Thế nếu Bảo Châu đóng phim ở ngoài……”

“Dì Tô, giờ đã khác 20 năm trước rồi.” Khúc Trực biết Tô Minh Hỉ muốn nói gì, tiếp lời bà, “ 20 năm qua nước ta phát triển rất nhanh, không chỉ có kinh tế, còn bao gồm khoa học kỹ thuật và cơ sở xây dựng. Internet có thể giúp hai người xa nhau vạn dặm thấy mặt bất cứ khi nào, bọn cháu có thể gọi điện và video call hàng ngày, nếu muốn gặp trực tiếp, ngồi máy bay đi cũng chỉ có hai, ba tiếng. Khoảng cách ở xã hội hiện đại mà nói, căn bản không phải vấn đề.”

Trịnh Bảo Châu vừa đi vào, liền nghe thấy Khúc Trực nói lời này. Cô cầm di động thoáng sững sờ, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Khúc Trực thẳng nói: “Ô này, mọi người đang mở tọa đàm khoa học kỹ thuật à? Hay đó.”

Tiến sĩ Khúc quả không hổ là tiến sĩ Khúc, phổ cập kiến thức khoa học là bất kể thời gian và địa điểm!

Khúc Trực quay đầu nhìn cô, ánh mắt Tô Minh Hỉ và bà ngoại cũng dừng trên người cô, trong phòng rơi vào sự yên lặng quỷ dị.

“……” Trịnh Bảo Châu bị họ nhìn phát hoảng, “Con cắt ngang mọi người tọa đàm à? Thì, con cũng muốn nghe mà không được sao?”

“…………”

Cuối cùng vẫn là Tô Minh Hỉ ngượng ngùng cười đánh vỡ trầm mặc: “Ha hả, con tới muộn, bọn mẹ đã nói xong rồi.”

Trịnh Bảo Châu bĩu môi, cũng chẳng muốn nghe toạ đàm gì cho cam, cô tới trước mặt bà ngoại, khom lưng nhìn xe lăn: “Bà ngoại, bà thao tác thấy thế nào?”

“Rất tốt, rất tốt.” Bà ngoại gật đầu cười ha ha.

“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Bảo Châu cũng gật đầu theo, “Nếu bà có vấn đề gì, có thể gọi cho cháu bất cứ khi nào, với lại trong nhà thêm cái xe lăn, còn phải để không gian thoáng một chút, mấy thứ không cần thì đừng chất đống trong phòng.”

“Ai nói bà không cần mấy thứ đó, cháu cứ kệ đi, nhà bà to như vậy còn không để được cái xe lăn chắc.” Bà ngoại vừa nói vừa điều khiển xe lăn đi tới đi lui, “Cháu xem, cái này linh hoạt lắm.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

“Đúng rồi, hôm nay cháu về, tiện thể đi thăm thầy Cát đi.” Bà ngoại thể hiện màn điều khiển xong, lại bắt đầu giao nhiệm vụ, “Lần trước thầy Cát có ý tới thăm bà, hôm đó lại là ngày mùng một tết, chúng ta cũng nên đi thăm hỏi ông ấy. Chân cẳng bà không tiện, cháu thay bà đi, mấy thứ ăn uống bên cạnh sô pha cháu mang qua hết đi, thuận tiện nói với ông ấy một tiếng sức khỏe của bà đã không có gì đáng ngại”

“Vâng.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, đúng lúc cô có thể đem giấy chứng nhận làm từ thiện lúc trước đưa cho thầy Cát.

“Vậy cháu với Khúc Trực ra ngoài trước đi, ông ngoại cháu đang nấu cơm, hai đứa ở lại đây ăn trưa nhé. Bà và mẹ cháu nghiên cứu tiếp cái xe lăn này.”

“À……” Trịnh Bảo Châu liếc Khúc Trực một cái, cùng anh đi ra ngoài. Hai người họ vừa đi, Tô Minh Hỉ liền đóng cửa phòng lại, cùng mẹ bà mở họp kin.

“Con xem, mẹ đã nói gì nào?” Hai mắt bà ngoại lập loè vẻ thông thái, “Cái lần Khúc Trực theo đuổi Bảo Châu nhà chúng ta nhảy lên lớp 5, mẹ biết ngay nó không nỡ Bảo Châu nhà ta rồi!”

Tô Minh Hỉ: “……”

Bà cảm thấy có lẽ chuyện không phải như thế.

“Con thấy Khúc Trực vừa nói có thật không?” Bà hỏi Tô Minh Hỉ. Tô Minh Hỉ nghĩ nghĩ, gật đầu: “Thằng bé Khúc Trực này vẫn là đáng tin, nếu nó nói như vậy, thì nó đúng là nghĩ như vậy.”

Bà ngoại Trịnh Bảo Châu gật đầu phụ họa, ít nhiều gì cũng yên tâm hơn: “Nếu Bảo Châu thật sự thành đôi với Khúc Trực, vậy nhất định là chuyện tốt. Minh Mỹ đã nói trong di thư, yêu đương với người ngoài nghề khiến nó được chữa lành, tìm được bản thân, nếu Bảo Châu có một tình yêu ổn định, chắc cũng có ích.”

“Vâng, thêm người làm bạn con bé, chăm sóc nó, chắc chắn là càng tốt, hơn nữa thằng bé Khúc Trực này bọn con yên tâm.” Nói thật, Bảo Châu dáng dấp đẹp như vậy, Tô Minh Hỉ luôn lo con bé sẽ giống Minh Mỹ, gặp phải người không tốt, “Khúc Trực thông minh cẩn thận, Bảo Châu có bị gì, nói không chừng nó còn phát hiện dễ hơn chúng ta.”

“Con nói không sai, nhưng bây giờ nó còn chưa ngỏ ý với Bảo Châu nữa mà.” Bà ngoại đột nhiên phát hiện điểm mù, “Chúng ta ở đây tính toán tốt hơn nữa, cũng chỉ là nhiệt tình một bên thôi.”

Trong phòng khách, Trịnh Bảo Châu ngồi trên sô pha, tò mò hỏi Khúc Trực: “Vừa rồi mọi người làm gì mà lại nói tới khoa học kỹ thuật phát triển thế?”

“……” Khúc Trực mặt không đỏ tim không đập nói, “Từ sự phát triển và biến hóa của xe lăn nói lên.”

“Ồ…… Không hổ là cậu.”

Khúc Trực liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi cô: “Còn cậu? Vừa rồi lén lút gọi điện với ai đấy?”

“Còn có thể là ai, đạo diễn Tiểu Cao á.” Trịnh Bảo Châu hạ giọng tán dóc với anh, “Anh ta hỏi chuyện nhà tôi đã xử lý xong chưa, sợ hôm sau tôi không thể đi phim trường quy bù.”

“À.” Khúc Trực gật đầu, “Tôi cảm thấy hẳn đã giải quyết 90%, còn lại 10%, là cần cho họ một chút thời gian.”

Trịnh Bảo Châu trợn tròn mắt: “Sao đã 90%?” Theo ngày đó cô nghiền ngẫm thái độ của bà ngoại mà xem, nhiều nhất cũng chỉ 60%, không thể nhiều hơn.

Khúc Trực không nói gì, Trịnh Bảo Châu thấy anh lại úp úp mở mở, liền ha một tiếng không hỏi nữa. Giữa trưa ăn cơm ở chỗ bà ngoại xong, Trịnh Bảo Châu xách theo túi lớn túi nhỏ quà tặng thầy Cát, xuống lầu lấy xe. Khúc Trực thấy hai tay cô sắp không xách nổi, định lên xách giúp cô, sắp ra cửa thì bị Tô Minh Hỉ gọi lại: “Khúc Trực.”

Bà vẫy tay với Khúc Trực, kêu anh qua đó, Khúc Trực nhìn Trịnh Bảo Châu đang đi phía trước, rồi lùi trở vào: “Sao thế dì Tô?”

Tô Minh Hỉ cười ha hả mà bảo anh: “Không có gì, chính là muốn nói với cháu một chút, tâm ý của cháu cháu phải nói sớm với Bảo Châu nhé, nếu có gì cần bọn dì, mọi người đều rất vui lòng hỗ trợ.”

“Dạ.” Nhắc tới chuyện thổ lộ với Trịnh Bảo Châu, Khúc Trực cũng có vẻ hơi mất tự nhiên, “Cháu sẽ tìm cơ hội bảo cậu ấy, cảm ơn dì Tô.”

“Được được, vậy hai đứa đi đi, trên đường cẩn thận nhé.”

“Vâng ạ.” Khúc Trực lúc này mới ra cửa đuổi theo Trịnh Bảo Châu.

Nhà ông ngoại bà ngoại đang ở là bác trai và mẹ cùng bỏ tiền ra mua lúc Trịnh Bảo Châu học đại học. Trên dưới khu nhà đều có thang máy, tương đối hợp với người già, Trịnh Bảo Châu xách đồ vật đứng chỗ thang máy đợi một chốc, Khúc Trực mới tới. Cô nhìn anh một cái, hỏi: “Sao cậu đi chậm thế?”

Khúc Trực ấn thang máy, nhân tiện cầm lấy đồ trong tay Trịnh Bảo Châu: “Lúc ra cửa dì Tô gọi tôi lại nói mấy câu.”

Trịnh Bảo Châu tò mò nhìn anh: “Mẹ tôi nói gì với cậu?”

Khúc Trực nói: “Bảo tôi giúp họ chăm sóc cậu cho tốt.”

“…… Khụ.” Trịnh Bảo Châu mất tự nhiên dời mắt, nhìn con số không ngừng giảm xuống ở phía trên bên phải. Tuy cô biết mẹ cô nói lời này không có gì ý khác, nhưng từ miệng Khúc Trực nói ra, vẫn khiến người ta thấy chút miên man.

“Đúng rồi, tôi muốn đi gặp thầy Cát trước, cậu muốn đi cùng tôi không?” Cô nhìn chằm chằm cửa thang máy hỏi Khúc Trực.

Khúc Trực gật đầu: “Cùng đi, cậu xách theo nhiều đồ vậy cũng không tiện.”

“Cũng phải, ngõ nhà thầy Cát nhỏ không dễ lái xe, bình thường tôi đến đều dừng xe ở ngoài, tự đi bộ vào.”

Khúc Trực lơ đãng cười một cái, nhìn cô bảo: “Không sao, tôi có thể giúp cậu xách đồ.”

Vì sợ thầy Cát ăn tết ở nhà con cháu, trước khi đi Trịnh Bảo Châu còn gọi điện cho ông, hỏi rõ ông có ở nhà không. “Thầy Cát bảo thầy ở nhà, chúng ta qua đó luôn.” Trịnh Bảo Châu mở cửa xe, để Khúc Trực đặt đồ vào ghế sau.

Lúc trước Trịnh Bảo Châu dùng học phí làm từ thiện được giấy chứng nhận, cũng đặt ở đó, Khúc Trực nhìn thoáng qua, bỏ đồ vào rồi đóng cửa lại.

Hôm nay xe trên đường xe vẫn chưa đông lắm, Trịnh Bảo Châu tương đối thuận lợi, tới chỗ thầy Cát, cô vẫn đõ xe ở ngoài, cùng Khúc Trực xuống xe đi bộ vào. Dì Vương ra mua đồ, thấy Trịnh Bảo Châu ở đằng trước đi vào, vui vẻ tiến lên chào cô: “Bảo Châu à, lâu rồi không thấy cháu tới nhé!”

Trịnh Bảo Châu cười với dì: “Lần trước vào đoàn đóng phim, cho nên không tới học ạ.”

“À, dì biết!” Dì Vương vỗ tay một cái, hai mắt tỏa sáng, “Có phải 《 Tân Nguyệt Vấn Tâm Kiếm 》không? Dì thấy trên mạng, cháu hoá trang đẹp lắm!”

Dì Vương nói, lúc này mới để ý thấy Khúc Trực bên cạnh Trịnh Bảo Châu. Dì ta quan sát chàng trai cao to đẹp trai này này một cái, chần chờ hỏi Trịnh Bảo Châu: “Bảo Châu, đây là bạn trai cháu à?”

Trịnh Bảo Châu liếc Khúc Trực một cái, nhớ tới dì Vương hồi trước liều mạng làm mai cho cô, liền gật nhẹ: “Gần gần thế ạ.”

Khúc Trực không ngờ cô sẽ thừa nhận, nhìn cô với chút kinh ngạc. Sắc mặt dì Vương cũng thay đổi, theo sau cười gượng: “À à, cậu này đẹp trai thật. Xem cháu kìa, có bạn trai sao không nói với dì?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Bọn cháu cũng mới xác định quan hệ.”

Xác thật là mới, cực kỳ mới.

Dì Vương đành phải nói: “Không sao không sao, cháu tới tìm thầy Cát phải không? Dì vừa mới thấy ông ấy trong sân, chắc đang chờ cháu đấy, hai đứa mau qua đó đi.”

“Dạ, tạm biệt dì Vương.” Trịnh Bảo Châu nói, còn tóm ít trái cây nhét vào tay dì Vương. Cô và Khúc Trực đi rồi, dì Vương cầm trái cây nhìn bóng dáng của họ, nhịn không được lắc đầu: “Aiz, trai tài gái sắc, mình biết ngay thằng cháu mình không có cơ mà.”

Khúc Trực cùng Trịnh Bảo Châu đi tới trước, như tùy ý hỏi một câu: “Dì Vương lúc nãy, là muốn giới thiệu đối tượng cho cậu à?”

“Đúng vậy, nhiệt tình lắm.” Trịnh Bảo Châu cảm thấy chứng xã giao trâu bò của mình, ở trước mặt dì Vương còn phải kêu sư phụ, “Tôi đã bảo với dì ấy không cần, dì ấy vẫn không chịu ngồi yên.”

“Ồ, di ấy đình giới thiệu ai cho cậu?”

“Hình như là cháu dì ấy, nói là bác sĩ bệnh viện nào đó.”

Khúc Trực nói: “Bác sĩ công tác bận lắm, hơn nữa nửa đêm có ca mổ có thể bị gọi đi, nếu gặp tình huống đặc biệt, vậy càng bận, không chừng mười ngày nửa tháng không thấy được người.”

“……” Trịnh Bảo Châu nghiêng đầu nhìn anh một cái, “Vậy cũng không khác các cậu làm nghiên cứu khoa học nhỉ?”

Khúc Trực nói: “Tôi có thể về nhà mỗi ngày.”

“……” Ờ, cậu kiêu ngạo thật ha, “Tới rồi, là chỗ này.”

Trịnh Bảo Châu cùng Khúc Trực tới cửa nhà thầy Cát, cô nhìn vào trong sân, quả nhiên thấy thầy Cát đang ngồi trong đình, trên bàn đun một hồ trà, bên chân đốt bếp than kiểu cũ của ông.

“Thầy Cát.” Trịnh Bảo Châu đi vào, gọi ông một tiếng. Cát Hoằng Nghị nhìn ra cửa, thấy một chàng trai trẻ và Trịnh Bảo Châu cùng đi đến. Chàng trai này ông có chút ấn tượng, lúc trước đã gặp ở nhà bà ngoại Trịnh Bảo Châu. Lúc ấy ông tưởng là họ hàng trong nhà, giờ xem ra có lẽ là bạn trai Trịnh Bảo Châu đúng hơn?

Ông cười chào Trịnh Bảo Châu, sau đó ánh mắt dừng trên người Khúc Trực: “Chàng trai này là?”

“À, cậu ấy tên Khúc Trực, là bạn học cũ của em.” Trịnh Bảo Châu nói tới đây, lại lặng lẽ bảo Cát Hoằng Nghị, “Nhưng em vừa bảo dì Vương cậu ấy là bạn trai em, nên thầy Cát thầy gặp dì Vương, cũng phải nói đây là bạn trai em nhé.”

Cát Hoằng Nghị nghe cô nói vậy, nở nụ cười: “À, có chuyện vậy sao, rồi rồi.” Ông gật đầu đồng ý, cười nhìn Trịnh Bảo Châu: “Bạn học cũ, lớn lên với nhau từ bé?”

“Đúng vậy.”

“Vậy chính là thanh mai trúc mã.”

“……” Đổi thành trước kia Trịnh Bảo Châu nhất định sẽ chém đinh chặt sắt nói, cũng có thể là kẻ thù truyền kiếp. Nhưng bây giờ cô bỗng phát hiện hình như cô không còn để bụng?

“Anh Khúc công tác ở đâu?” Cát Hoằng Nghị cười nhẹ hỏi Khúc Trực. Khúc Trực đáp: “Ngài gọi cháu Khúc Trực là được, cháu làm ở vườn công nghệ.”

Cát Hoằng Nghị nghĩ nghĩ: “Là vườn công nghệ mới xây bên Thành Nam à?”

“Đúng ạ.”

“Bên đó đều là nhân tài cao cấp chính phủ đưa vào, xem ra cậu bạn này rất xuất sắc.” Cát Hoằng Nghị nói xong, lại bỏ thêm một câu, “Rất xứng đôi với Bảo Châu.”

Trịnh Bảo Châu vô cớ hoảng hốt, vội đem quà họ mang tới đẩy sang chỗ Cát Hoằng Nghị: “Thầy Cát, đây đều là bà ngoại bảo em mang cho thấy, bà bảo bọn em tới chúc Tết ạ.”

“Ừ, có lòng.” Cát Hoằng Nghị đặt quà cáp sang bên, dò hỏi Trịnh Bảo Châu, “Sức khỏe bà ngoại em thế nào?”

“Không có gì đáng ngại, thầy không cần lo ạ.” Trịnh Bảo Châu nói tới đây, nhìn ông cảm kích, “Còn phải cảm ơn thầy tới thăm bà ngoại em, hiện giờ thái độ bà đã dịu đi rồi ạ.”

“Vậy là tốt rồi, các em ngồi trước, ngồi xuống nói chuyện, tiện thể nếm thử trà của thầy.” Cát Hoằng Nghị mời hai người họ ngồi xuống, cầm hai chén trà đặt trước mặt họ, rót trà vào.

“Đúng rồi thầy Cát, đây là giấy chứng nhận lúc trước em làm từ thiện họ gửi. Vì em lấy danh nghĩa của thầy, nên giấy chứng nhận này cũng để thầy bảo quản ạ.” Trịnh Bảo Châu đưa giấy chứng nhận mình nhận được qua. Cát Hoằng Nghị nhìn thoáng qua, đặt giấy chứng nhận và quà Trịnh Bảo Châu mang đến vào cùng nhau: “Ừ, thầy sẽbảo quản thích đáng.”

Trịnh Bảo Châu uống ngụm trà, nghĩ nghĩ, vẫn hơi chần chờ mà nói: “Thầy Cát, thật ra hôm nay em tới, còn có một việc muốn hỏi thăm.”

Cát Hoằng Nghị gật đầu: “Em nói đi.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Bà ngoại cho em xem di thư của dì nhỏ, trong di thư có nói trước khi dì nhỏ qua đời có hẹn hò với một người đàn ông, thầy có biết là ai không ạ?