Sổ Tay Làm Ruộng Của Thành Hoàng

Chương 9

Đèn Trường Minh biến thành một ngọn lửa to bằng nắm tay, đậu trên vai trái Vân Vô Lự: "Hiện tại tôi chính là hồn hỏa trên vai Thành Hoàng, chỉ có người mở thiên nhãn mới có thể nhìn thấy. Đương nhiên, người tu vi không đủ sẽ chỉ cho rằng tôi là hồn hỏa.”

Vân Vô Lự gật đầu nói: "Vậy cậu có thể khống chế nhiệt độ một chút không, lạnh quá.”

Hôm nay đã vào thu, ban đêm hơi lạnh, là lúc nhiệt độ thoải mái nhất. Sau khi đèn Trường Minh tới gần, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, lông mi Vân Vô Lự liền kết sương.

Đèn Trường Minh đáp: "Có thể.”

“27 độ C, nhiệt độ ổn định, ánh đèn không nên quá sáng, cám ơn.”

“……”

Chó địa ngục biến thành một con chó con mắt nâu, ngẩng đầu nhìn Vân Vô Lự, ánh mắt ướt sũng, đuôi vẫy rất vui vẻ, khác một trời một vực so với hình tượng có thể dọa khóc trẻ con lúc trước.

Dáng vẻ này tạm được, đưa tới trước mặt bà ngoại cũng có thể giải thích.

Vân Vô Lự gọi một tiếng, Tiểu Hắc liền chạy chân ngắn theo phía sau hắn.

Vân Vô Lự đặt Tiểu Hắc lên giỏ xe, đạp xe về nhà. Tiểu Hắc dùng hai chân bám lấy giỏ xe, hai lỗ tai xù lông đón gió bay về phía sau, vui vẻ lắc lư cái đuôi.

Trên đường trở về, Vân Vô Lự luôn cảm giác thôn có chút không giống với trước kia. Lại nói không nên ra có chỗ nào không giống, cũng may dọc theo đường đi đều không có gặp phải thứ kỳ quái gì.

Lúc về đến nhà, Vân Vô Lự cố ý dặn Tiểu Hắc và đèn Trường Minh: "Ngoan ngoãn một chút, đừng mang âm khí đến người bà ngoại. Tiểu Hắc khống chế nhiệt độ cơ thể một chút, bà ngoại có thể sẽ sờ mi.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Vân Vô Lự mới đẩy cửa viện ra: "Bà ngoại, con về rồi.”

“Sao lại đi lâu như vậy." Bà ngoại đi ra đón, liếc mắt nhìn thấy chó con Tiểu Cẩu ngoan ngoãn ngồi xổm trong giỏ xe, vui vẻ vỗ tay: "Đây là cún con mà con nhận nuôi à? Thật đáng yêu làm sao.”

Tiểu Hắc nhảy xuống đất, phát ra một tiếng "ầm", bụng tròn nhỏ đầy lông tơ lắc lư. Nó ngửa đầu, nịnh nọt xoay quanh bà ngoại, cái đuôi cũng sắp lắc thành cối xay gió rồi, giống như có hai cái đuôi... Là thật sự hai cái!

Vân Vô Lự vội vàng hô một tiếng: "Tiểu Hắc, ngoan ngoãn, ngoan ngoãn!”