Sổ Tay Làm Ruộng Của Thành Hoàng

Chương 4

Vân Vô Lự hít một hơi thật sâu, da gà toàn thân nổi từng đợt. Hắn từng nuôi thú cưng, tuy không nhiều nhưng tự nhận có chút kinh nghiệm. Xưa giờ chưa từng thấy con chó hoặc sói nào lớn như vậy... Không đúng, điều quan trọng chính là nó có hai, cái, đầu!

Vân Vô Lự cả người cứng ngắc, suýt chút nữa là mất giọng: “Ông Từ, ông gọi cái này là bé cún siêu đáng yêu sao?"

"Cái đầu nó hơi lớn." Ông Từ xoa xoa tay, ra sức an ủ: "Nhưng rất biết làm nũng!"

Ông Từ nhìn con chó đen hai đầu kia một cái, nó tiến lên một bước. Cúi đầu nhìn chằm chằm Vân Vô Lự ở khoảng cách gần trong chốc lát. Đột nhiên mở ra một cái miệng rộng như chậu máu... liếʍ mặt Vân Vô lự.

Lưỡi to liếʍ tới khiến cả khuôn mặt Vân Vô Lự đều ướt sũng, da đầu tê dại, trong đầu gào thét một chuỗi đơn âm bất lực: "A a a a a a!"

Khi con chó đen hai đầu nhiệt tình muốn liếʍ lần thứ hai, DNA huấn luyện chó của Vân Vô Lự thức tỉnh, hoảng sợ phát ra mệnh lệnh: "Tiểu Hắc, ngồi xuống!"

Chó đen hai đầu ngoan ngoãn ngồi xuống, đầu bên trái thè lưỡi, nhiệt tình như lửa, đầu bên phải ánh mắt trầm tĩnh, trang trọng uy nghiêm. Hai cái đuôi dài bồng bềnh quét tới quét lui trên mặt đất, thổi bụi bặm bay mịt mùng.

"Đây là giống chó gì thế, sao lại có hai đầu?” Vân Vô Lự lau mặt, kinh hồn bạt vía nói: "Biến dị sao, có cần nộp lên quốc gia không ạ."

"Cái này con cứ yên tâm, nó thuộc về biên chế, còn chủng loại thì…" Ông Từ giới thiệu: "Đây là chó Địa ngục hai đầu, mấy năm nay nó ăn không tốt, nếu được cho ăn đàng hoàng còn có thể lớn hơn chút."

“Chó gì cơ?" Vân Vô Lự sửng sốt.

"Chó Địa ngục hai đầu."

"Địa ngục gì cơ?"

"Chó địa ngục hai đầu là một loại chó cỏ ở Địa ngục, từng sống tại mười tám tầng Địa ngục. Về sau hợp nhất trở thành chó công tác của Minh phủ.” Ông Từ cười đến mức nhe hết cả hàm răng ra: “Con đặt cho nó tên mới, chứng minh con đã chấp nhận nó!”

Mẹ nó chó cỏ Địa ngục!

“Con không có ý định nuôi chó hoang địa ngục đâu." Vân Vô Lự toát mồ hôi lạnh: “Hơn nữa, ông là người canh miếu mà? Sao lại có quan hệ với Địa ngục, Minh phủ.”

Vân Vô Lự cảm giác tam quan của mình đã lung lay sắp đổ.