Đêm qua, Lâm thị vệ cao lớn dũng mãnh ôm Triệu Ngọc Nhi, vùi đầu dưới thân ả liếʍ láp, hầu hạ ả sung sướиɠ rên khe khẽ, mặt ửng hồng, đến khi Lâm thị vệ ngẩng đầu lên cằm đã ướt đẫm, Triệu Ngọc Nhi loã lồ nâng bầu ngực mình nhét vào miệng hắn.
Hai người họ càn rỡ thâu hoan trước mặt y, cả phòng tràn ngập hương diễm da^ʍ mỹ nhưng không làm y cương cứng một chút nào, vậy mà lúc này đây, chỉ thấy một phần lưng trần trụi của Lục Vân Tích mà y đã khó kiềm chế được.
Nguyên Tử Triều cố nén xúc động xuống, mặc lại xiêm y chỉnh tề cho nàng, sau đó nhét nàng vào chăn, quay đầu đi mà không ngoảnh lại.
Không mang người đến làm Triệu Tĩnh An giận tím mặt, đá thẳng vào ngực Nguyên Tử Triều, tay y bị thương nặng không chống được sức nặng cơ thể nên loạng choạng ngã xuống đất.
“Mệnh lệnh của bốn thế tử cũng đến lượt tiện nô ngươi xen vào à?”
“Sức sinh, không nghe hiểu tiếng người phải không?” Sắc mặt Triệu Tĩnh An âm trầm: “Ta nói là muốn nàng tới, cho dù Lục Vân Tích có chết, hạ táng rồi ngươi cũng phải đào mồ cuốc mả mang người đến cho ta.”
Triệu Ngọc Nhi ăn nho, thờ ơ nhìn ca ca đạp lên người Nguyên Tử Triều, sau khi đá y xong, Triệu Tĩnh An vẫn chưa hết tức, nổi giận đùng đùng đích thân đi bắt người.
Ả đến gần Nguyên Tử Triều, giẫm lên tay phải bị thương của y, thở dài: “Ký Nô à, ta nói ngươi tội gì phải vậy, ngoan ngoãn theo quận chúa có gì không tốt chứ, nhìn Lâm thị vệ đi, giờ đã là binh nhị đẳng rồi đó.”
Trán Nguyên Tử Triều đổ mồ hôi ròng ròng, mày nhíu chặt, dù Triều Ngọc Nhi sỉ nhục đến đâu cũng không nói một lời.
Mặt trời phía Đông đã ló dạng, Nguyên Tử Triều chưa kể hết chuyện xưa, Mạnh Dụ lắng nghe say mê, nhiệt huyết trào dâng: “Xem ra họ Triệu đều không phải thứ tốt lành gì, huynh muội Triệu thị kia đúng là khốn nạn, nếu ta mà gặp Ký Nô, nhất định sẽ khuyên y gia nhập quân đội chúng ta, đi theo đại ca chinh chiến thiên hạ! Đại ca, vậy sau đó thì sao, Ký Nô thế nào, cả Lục tiểu thư nữa?”
Nguyên Tử Triều đứng dậy phủi bụi đất trên người: “Sau đó Ký Nô một đường gϊếŧ đến kinh thành, chọc thủng thiên hạ.”
Mạnh Dụ sửng sốt tại chỗ, đại ca đọc được chuyện xưa của Ký Nô nên mới muốn học theo y đi trên con đường hiện tại sao?
Cẩn thận nhớ lại, hình như đại ca cũng thuận tay trái vì tay phải huynh ấy đến ngày mưa đều bị đau nhức, trên cổ đại ca quấn khăn che vì có dấu nô ấn, hơn nữa lần duy nhất họ nếm mùi thất bại là khi rút binh khỏi Bành thành, đại ca suýt bị loạn tiễn bắn chết cũng quyết phải đi nhặt cây trâm kia…
Đến khi Mạnh Du nhận ra Ký Nô trong chuyện xưa là đại ca hắn thì họ đã đứng giao chiến với binh mã Triệu Tĩnh An.
Cờ trắng nắm ở nơi cao nhất trên cửa thành, phía trên viết sáu chữ bắt mắt “Phạt vô đạo, diệt bạo quân” đang tung bay trong gió, không đợi được đến lúc các châu khác chi viện thì đại nguyên soái cuối cùng của vương triều - Triệu Tĩnh An đã bị bắt.
Sau khi cấm vệ quân làm phản, bá tánh tự mở cổng thành nghênh đón đại quân Nguyên Tử Triều vào thành.
Triều đại nhà Thịnh sụp đổ, một thời đại mới đang đến.
Nguyên Tử Triều nghĩ mãi, quyết định đặt quốc hiệu là “Ninh", mong cho muôn vàn bá tánh cực khổ có được khoảnh khắc bình yên.
Mong muốn đơn giản nhất cũng là mong đợi mãnh liệt nhất.
Gió lạnh buốt giá, áo giáp bạc của Triệu Tĩnh An nhuốm đầy máu, hắn bị áp giải quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn thấy người vừa bước đại điện, trong mắt hắn tràn đầy oán khí, hận không thể đυ.c một lỗ trên người y.
Đời này của hắn có thể bại trước bất kỳ ai nhưng duy nhất kẻ này thì không được.
“Ký Nô, thấy chủ cũ mà không quỳ xuống sao?” Hắn nghiến răng phun ra những lời này, kẻ từng là tiện nộ của Thuỵ vương phủ, giờ lại kiêu căng ngạo mạn đứng từ trên nhìn xuống hắn như vậy, dựa vào đâu?”
“Bại tướng mà cũng dám vô lễ với tân đế?” Mạnh Dụ tức giận bước đến giáo huấn tên Triệu Tĩnh An xuất khẩu cuồng ngôn, đá một phát vào ngực hắn làm Triệu Tĩnh An ho dữ dội.
Đại điển sách phong chưa cử hành, Nguyên Tử Triều vẫn chưa mặc long bào, một thân huyền giáp như cũ, ngồi ở vị trí tối cao ở Kim Loan Điện, cũng không kiêu ngạo, một tay chống cằm, hơi cúi người, lạnh lùng nhìn Triệu Tĩnh An đang quỳ bên dưới.
Không cần đến ba mươi năm, Hà Đông Hà Tây đã khác biệt*, Nguyên Tử Triều nhìn Triệu Tĩnh An hồi lâu, cuối cùng lộ nụ cười nghiền ngẫm.
"Thế tử, đã lâu không gặp."
*Ngạn ngữ Trung Quốc có câu: “30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây”, ý nói cho dù bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường những người không bằng mình, vì có lẽ sau này họ sẽ khiến mình thay đổi mắt nhìn, thậm chí còn không với tới.