Y phục Nguyên Tử Triều bị rách vài chỗ, để lộ vết thương loang lổ trên da, vết thương bị roi quất đã bị mưa lớn cọ rửa trắng bệch, trên cổ mơ hồ thấy được hai chữ xanh lam mới khắc lên.
Ký Nô.
Y quỳ khuất nhục trong bùn đất, mặc cơn mưa trút xuống cả người.
Lục Vân Tích không tiện nhúng tay đi lo cho nô ɭệ nhà người khác, huống hồ nàng cũng hiểu rõ tính của Triệu Ngọc Nhi, nếu nàng mà cứu tiểu nô ɭệ này, chỉ sợ lại làm y bị thương nhiều hơn.
Mưa lớn làm y không thể mở mắt, Lục Vân Tích nhìn khuôn mặt bị màn mưa che lấp vẫn kiên định như cũ, lại nhớ đến bộ dáng ngày đó y tay không đánh hổ.
Có lẽ y vẫn muốn sống, nếu không cũng sẽ không liều mạng như vậy.
Nguyên Tử Triều cảm thấy như mưa đã tạnh, y ngẩng đầu thấy trên đầu có một chiếc ô, lặng lẽ che mưa cản gió cho y, lúc đối mặt với sự tra tấn và sỉ nhục của Triệu Ngọc Nhi, y không có bất kỳ cảm xúc gì, y vốn là nô ɭệ ti tiện chỉ có thể mặc người chà đạp, nhưng khi thấy ánh mắt thương hại của Lục Vân Tích nhìn mình, trong lòng y lại dâng lên lửa giận.
Nàng có khác gì với Triệu Ngọc Nhi chứ, cái tên vũ nhục này là do nàng đặt.
Lần đầu tiên y cảm thấy xấu hổ và nhục nhã, nhục nhã vì thân phận và bộ dạng của mình.
Lục Vân Tích không biết y đang nghĩ gì, nàng nói với y, Tống Võ Đế Lưu Dụ có nhũ danh là Ký Nô, dựa vào chiến công hiển hách lấy ít thắng nhiều, lãnh đạo một ngàn quân khởi nghĩa đánh đổ Hoàn Sở, khí thế nuốt chửng như hổ gầm.
Vậy nên tên Ký Nô này cũng có thể cải thiên hoán nhật thành hoàng đế.
Lưu Ký Nô vốn nghèo túng chỉ có hai bàn tay trắng, y chỉ là một tên nô ɭệ sao dám mộng tưởng như vậy, Nguyên Tử Triều mím chặt môi rồi chậm rãi nói: “Muộn rồi, trên người ta đã bị khắc nô ấn, cả đời phải làm nô lê ti tiện ở Thuỵ vương phủ.”
Đúng lúc này, trong căn phòng ấm áp đối diện, Vương phu tử cất cao giọng: “Sáng ngộ đạo, tối chết cũng không hối tiếc."
Mưa dần tạnh, Lục Vân Tích cười dịu dàng với y: “Những lời này có nghĩa là buổi sáng tỏ tường đạo lý, tối có chết đi cũng không còn tiếc nuối gì, cuộc đời ngươi còn dài, sao lại gọi là muộn?”
Nguyên Tử Triều ngơ ngác nhìn bóng dáng nàng rời đi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, cuộc đời còn dài như vậy, y thực sự muốn sống như vậy cả đời sao?
Mây tan, mưa cũng lạnh, Triệu Ngọc Nhi vác khuôn mặt lạnh lùng bước ra: “Ký Nô, ngươi đã biết mình sai ở đâu chưa?”
Hỏi xong, nàng cảm thấy hơi hối hận, dù sao hắn cũng không nhận mình sai, hà tất phải làm hỏi để mất hứng, cái người này như khối đá, nửa tháng này nàng hạ nhục hành hạ ra sao vẫn không có chút phản ứng nào.
Vậy mà một lát sau, Nguyên Tử Triều lại cúi đầu nói: “Đã biết, vì Ký Nô không nên làm dơ váy áo quận chúa.”