Thời tiết tháng bảy cực kỳ nóng nực, Nhiêu Thanh tỉnh dậy, miệng khô khốc, đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường vừa reo, cô cầm điện thoại lên nhìn đã bảy giờ.
Hôm nay là thứ bảy, 8 giờ 30 cô sẽ đến số 1801, tòa nhà số 2 để dọn dẹp vệ sinh, chính là nhà của Phục Cẩn.
Nhiêu Thanh nằm trên chiếc giường trải chiếu trúc, vì tiết kiệm tiền điện nên ở nhà đã tắt điều hòa sớm, cô toát mồ hôi vì nóng. Cô đứng dậy, xỏ chân vào dép rồi đi vào phòng tắm.
Cô cởi hết quần áo và đứng dưới vòi hoa sen, để nước tắm cọ rửa trên cơ thể tuyệt đẹp của cô gái.
Nhiêu Thanh không phải là một người đẹp mà nhìn qua làm người ta kinh diễm, cô ấy có khuôn mặt tròn nhỏ, một đôi mắt nhỏ dưới đôi lông mày mỏng cong, đôi môi hơi dày và các đường nét trên khuôn mặt không có gì nổi bật. May mắn thay, làn da trắng ngần, mái tóc đen và dày nên ngoại hình của cô đã nâng lên một tầm cao mới, có thể gọi là tiểu mỹ nhân.
Tám giờ, cô đúng giờ ra cửa.
"Alo? Mẹ." Nhiêu Thanh trả lời cuộc gọi từ Ngô Tú Liên.
"Con ra ngoài rồi à? Hôm nay phải làm vệ sinh, đừng quên đấy."
“Con biết rồi, mới ra khỏi cửa.” Nhiêu Thanh cúp điện thoại.
Mang theo một chiếc ba lô lớn, cô đến trước cửa nhà Phục Cẩn. Cô nhìn quanh nhưng không có người quản lí bất động sản ở gần.
Nhiêu Thanh đã từng một mình tới đây hai lần, cũng là để dọn dẹp. Cuối tuần Phục Cẩn không có ở nhà nên quản lý bất động sản đã giúp mở cửa.
Đang lúc cô đang chần chừ không biết nên gọi điện cho công ty quản lý hay gõ cửa trước thì nghe thấy tiếng sàn sạt, cô theo tiếng động nhìn sang, ánh mắt rơi vào chuông cửa.
"Vào đi."
Ngay khi giọng nói khàn khàn trầm thấp của Phục Cẩn vang lên, cánh cửa liền tự động mở ra.
Ồ, hóa ra là chuông cửa gắn cam.
Nhiêu Thanh cởi giày bước vào nhà. Anh sống một mình trong nhà nhưng diện tích nhà lại gấp mấy lần nhà cô.
Lần trước khi cô đến dọn dẹp cho anh, cô thấy tủ giày của anh chứa đầy các loại giày thể thao, tất cả đều mới toanh.
Cô không biết nhãn hiệu nên không cách nào biết được giá cả.
Tủ lạnh của anh ấy chứa đầy nguyên liệu nấu ăn. Anh có rất nhiều trái cây nhập khẩu, đồ uống viết bằng tiếng nước ngoài, tôm, cua và cá hồi trong tủ đông mà cô chưa từng ăn và mẹ cô cũng không dám mua.
Nhiều đồ ăn đã hết hạn sử dụng nên cô lấy xuống cho anh rồi vứt đi. Trong lần đến thứ hai, cô mở tủ lạnh và bên trong lại đầy ắp thức ăn.
Cô có thể nhìn ra sinh hoạt của anh thật là giàu có.
Sau khi dọn dẹp phòng khách xong, cô bước đến trước cửa phòng anh và nói: "Xin chào, tôi có thể vào dọn dẹp được không?"
"Vào đi, cửa không khóa."
Nhiêu Thanh nắm tay nắm đẩy cửa, một cỗ mùi lạ xông vào, cô không biết đó là mùi gì. Cô đứng ở cửa nghiêng đầu nhìn vào trong.
Phục Cẩn đang ngồi trên giường, mặc áo phông trắng.
Cô liếc nhìn vòng eo săn chắc của anh rồi nhanh chóng quay đi.
Anh quay người lại, giọng điệu không kiên nhẫn: “Sao cậu không vào muốn tôi mời nữa à?”
“Ngại quá.” Cô lập tức xin lỗi.
Cô bước vào phòng anh, anh đang nằm trên giường nhìn cô như một đại gia, hai tay chắp sau đầu.
Cô nhìn thấy vài cục giấy trắng dưới chân giường anh, cô bước tới, càng đến gần giường anh, mùi lạ càng nồng nặc.
Không cần suy nghĩ kỹ, cô cúi xuống nhặt những chiếc khăn giấy nhàu nát rồi ném vào túi rác trên tay.
Sau khi dọn sạch rác trên sàn, cô đứng thẳng dậy, ánh mắt tự nhiên rơi xuống giường anh, nơi đặt chiếc iPad.
Màn hình đang bật, hiển thị video đã tạm dừng.
Một người đàn ông có làn da rám nắng đang đè lên một người phụ nữ, hai chân của người phụ nữ dang rộng, người đàn ông quỳ xuống, ngồi giữa hai chân cô, dươиɠ ѵậŧ của anh ta cắm vào phần thân dưới của cô, bàn tay to lớn của anh ta đang giữ lòng bàn chân của cô. Màu da tương phản đúng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác.
Nhiêu Thanh chưa từng gặp qua chuyện này, mặt đỏ bừng như quả hồng, nhìn chằm chằm Phục Cẩn không nói nên lời.
Anh cong môi: “Thích tư thế này à?” Anh trêu đùa hỏi.