☆4 Eđit: Quả cầu mèo~
_ ______
Mắt thấy xe thay đổi lộ trình chạy đến bệnh viện.
Lúc này, 899 dường như nghĩ tới điều gì đó, bắt đầu lật lại cốt chuyện, âm lượng đột nhiên tăng lên khiến Mục Miên giật mình.
[Không xong rồi, hôm nay là ngày vai chính công và thụ gặp nhau]
"Vai chính công, thụ là cái gì?"
Nghe nó nói Mục Miên chớp mắt tò mò.
[Hmm... chính là giống như nam nữ chính trong tiểu thuyết cậu hay đọc đi, thụ là nữ chính, công là nam chính , chẳng qua cả hai người họ đều là nam]
899 đang không biết phải giải thích thế nào cho Mục Miên hiểu thì đột nhiên nảy ra ý tưởng dùng chính tiểu thuyết cậu hay đọc làm lời giải thích.
Mộ Miên cái hiểu cái không gật đầu , ánh mắt tỏa sáng nói.
“Ta có thể xem cốt truyện được không?”
[Có thể]
Mặc dù 899 chỉ là hệ thống người qua đường, nhưng mỗi lần xuyên qua đều lấy được cốt truyện của toàn bộ thế giới, biết tiểu hồ ly thích đọc truyện nên nó sẵn sàng đồng ý với yêu cầu của cậu.
Vì thế, trong đầu Mục Miên liền hiện lên cốt truyện của thế giới này.
Nhân vật chính công và thụ gặp nhau trong cốt truyện tai nạn xe vô cùng cũ kĩ, bắt đầu chính là đoạn Mục Miên ăn vạ kia, nhưng khác một điều là lúc ấy vai chính công Tề Nam Lễ không hề ngẩng đầu lên mà trực tiếp đuổi người đi, sau đó vội đến công ty mà đυ.ng phải vai chính thụ , vì lần thứ hai trong ngày đυ.ng phải người nên hắn rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn.
Do đó lần này hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện Tạ Vân Tầm cùng bạch nguyệt quang của mình có bảy phần tương tự, khiến cho hắn hứng thú.
Nhưng Tạ Vân Tầm không phải một kẻ phù phiếm, bị xe đυ.ng nhưng một xu cũng không muốn mà trực tiếp chạy lấy người, cùng với người ăn vạ lúc trước hoàn toàn khác biệt, điều này khiến cho Tề Nam Lễ sinh ra một chút yêu thích.
Kế tiếp chính là tình tiết cẩu huyết quen thuộc trong tiểu thuyết não tàn, dùng quyền lực bức bách Tạ Vân Tầm rồi bao dưỡng cậu, cuối cùng Tạ Vân Tầm yêu Tề Nam Lễ, nhưng đúng lúc này bạch nguyệt quang lại trở về nước, vì thế Tề Nam Lễ vứt bỏ Tạ Vân Tầm để đi tìm bạch nguyệt quang.
Cuối cùng, hai người trải qua đủ loại hiểu lầm, hòa giải, ghen tuông,rồi lại hiểu lầm, hòa giải, cuối cùng mới đến được với nhau, Bạch Nguyệt Quang thì buồn bã ra nước ngoài.
"Thoại bản của các ngươi đặc sắc thật đó.”
Mục Miên đọc xong vẫn còn thòm thèm, cảm thán nói.
[.]
[Quả thật]
"Vậy ý ngươi là hôm nay bọn họ sẽ gặp nhau phải không.”
Cậu nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu
[Theo lý mà nói hẳn là như vậy, nhưng Tề Nam Lễ hiện tại thay đổi lộ trình đưa cậu đến bệnh viện, không biết này đoạn cốt truyện có bị thay đổi hay không]
899 chỉ nhắc sơ qua, dù sao bọn họ cũng chỉ là bộ phận pháo hôi, cho dù có gây ra thay đổi cốt truyện cũng không cần làm những việc như sửa chữa cốt truyện, nên nó nhanh chóng bỏ sau đầu và nói.
[Hiện tại quan trọng là nhiệm vụ đầu tiên chúng ta cũng chưa hoàn thành, tất cả các nhiệm vụ tiếp theo rất có khả năng sẽ bị kẹt lại]
Đừng hỏi,hỏi chính là nó sẽ hối hận, lẽ ra nó không nên trói định với Mục Miên một cách tùy tiện như vậy, vốn tưởng rằng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn, kết quả lại xảy ra sự cố.
899 lo lắng đến mức lớp sơn gần như muốn tróc ra.
Không có cái đuôi để ôm, Mục Miên liền không chịu ngồi yên mà nằm xuống ghế sau cắn móng tay, nước miếng trong suốt lấp lánh trên đầu ngón tay hồng nhạt, nghe được lời của 899 lời, cậu mím môi, chớp chớp đôi mắt.
"Vậy làm sao bây giờ?"
[Chờ tôi nghĩ cách trước đã. 】
Không nói một lời, xe nhanh chóng dừng lại trước cổng bệnh viện.
Tài xế trước tiên mở cửa cho Tề Nam Lễ.
Hắn chậm rãi bước ra khỏi xe, sau đó nhìn về phía Mục Miên ý bảo cậu xuống cùng.
Kết quả là tiểu hồ ly hít hít cái mũi vài lần, sau đó co rúm người lại và không chịu xuống.
[Chuyện gì vậy?]
899 Nhìn thấy Mộ Miên cuộn tròn như quả bóng nhỏ trên ghế, cho rằng cậu đang cáu kỉnh.
“Mùi ở đây hôi quá, ta không thích."
Cậu nhăn mũi và nói với giọng nghèn nghẹt.
"Sao cậu không ra ngoài?"
Nhìn Mục Miên trốn trong xe không chịu ra ngoài, Tề Nam Lễ khom lưng nhìn vào.
“Không thích bệnh viện?”
Tề Nam Lễ nhướng mày đôi mắt ánh lên ý cười hỏi.
“uh uh uh.”
Mục Miên ở ghế sau liên tục gật đầu, không vui nói.
“Mùi ở đây thật khó chịu.”
“Tôi bảo người lấy cho cậu chiếc khẩu trang đeo được không.”
Người đàn ông đành bất lực dỗ dành.
“Chỉ cần đi vào một lát rồi sẽ ra ngay.”
Tiểu hồ ly trong núi nào biết khẩu trang là cái gì nên đối với lời hắn nói không có phản ứng.
Thấy Mục Miên như thế nào cũng không chịu ra , Tề Nam Lễ trầm ngâm một lát, nửa người tiến vào trong xe, cánh tay hắn trực tiếp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.
Mục Miên bị hành động đột ngột của hắn làm cho sợ hãi tới mức lộ cả đuôi ra ngoài , còn vô tình quẹt nhẹ vào quần Tề Nam Lễ.
[Cái đuôi! cái đuôi! Mau thu lại!]
Nghe 899 hô lên, tiểu hồ ly vội vàng đem cái đuôi thu lại, bởi vì tốc độ quá nhanh và xung quanh cũng không có người khác nên không bị phát hiện.
Tề Nam Lễ mới vừa bế Mục Miên lên liền cảm thấy có thứ gì đó đang cọ cọ vào chân mình, hắn nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, không phát hiện gì liền cho là ảo giác mà bỏ qua.
899 thật sự bị tiểu tổ tông này dọa chết khϊếp, còn may Tề Nam Lễ không phát hiện có gì khác thường, nếu không cũng không biết sẽ gây ra hậu quả gì.
[Về sau cẩn thận một chút]
Mục Miên cũng bị dọa đến không dám giãy giụa, ngoan ngoãn ở trong lòng Tề Nam Lễ , có chút chột dạ đáp lại.
Thấy tiểu hồ ly nghe lời như vậy, 899 thở phào nhẹ nhóm, vô ý click mở giao diện hệ thống nhìn thoáng qua.
[Chờ đã? Nhiệm vụ hình như… Hoàn thành]
“Ta chưa làm gì mà, sao lại hoàn thành rồi?”
Mục Miên tò mò chớp chớp mắt.
[Có thể là vừa rồi cậu không muốn rời khỏi xe, mà Tề Nam Lễ lại muốn đưa cậu ra, nên đúng lúc phù hợp với nội dung nhiệm vụ? 】
Tề Nam Lễ thấy Mục Miên không hề giãy giụa liền cho rằng cậu thỏa hiệp, bàn tay vô thức vuốt ve một chút eo nhỏ của người trong lòng,rồi đem cậu thả xuống đất.
Vừa muốn mở miệng nói gì đó, không ngờ Mục Miên vừa đặt chân xuống đất liền quay đầu chạy.
[Cậu chạy cái gì?]
“Ta đã làm xong nhiệm vụ rồi còn ở cùng anh ta làm gì , ta đói quá muốn đi ăn.”
Kết quả không chạy được mấy bước cậu liền đâm vào l*иg ngực một người đàn ông.
Cơ ngực người đàn ông quá mức rắn chắc, khiến mũi của Mục Miên đau nhức, đôi mắt tiểu hồ ly nhanh chóng đỏ lên , vừa muốn nổi giận, nhưng không biết vì sao đột nhiên dừng lại, rồi ở trong lòng người đàn ông giật giật cái mũi nhỏ.
[Mau đứng lên]
Nghe được 899 nói Mục Miên không tình nguyện mà buông bàn tay đang nắm chặt tay áo của người đàn ông ra, liếʍ liếʍ môi nói.
“Hắn cũng thơm quá, cùng Tề Nam Lễ giống nhau.”
[Đây là vai chính thụ Tạ Vân Tầm]
Mục Miên ngạc nhiên ngẩng đầu, muốn nhìn xem thụ chính trong truyện trông như thế nào.
Người đàn ông trước mặt có ngũ quan tinh xảo, thanh tú, ánh mắt ôn nhu, luôn mang theo ý cười, mũi cao, môi luôn cong lên một độ cung nhỏ làm người như tắm mình trong gió xuân, mặc áo sơmi trắng và quần jean, dáng người thoạt nhìn thon dài, thẳng tắp.
“Cẩn thận một chút.”
Tạ Vân Tầm nhìn tiểu mỹ nhân bất cẩn va vào lòng mình, có chút kinh ngạc, cánh tay theo bản năng đỡ eo cậu để tránh bị ngã.
“Cậu thật là đẹp.”
Hàng mi dày cong vυ't của Mục Miên chớp chớp, đôi mắt thanh triệt linh động của hồ ly nhấp nháy.
“Anh cũng rất đẹp.”
Nghe được lời khen thẳng thắn của Mục Miên, Tạ Vân Tầm sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười càng tươi hơn.
“Miên Miên!”
Mục Miên vừa cao hứng định nói gì đó, phía sau liền truyền đến tiếng của Tề Nam Lễ.
-------