☆1
(Chú ý : Thụ là vạn nhân mê!! Truyện có nhiều tình tiết Mary Sue! Phiền các bạn đừng mang não khi đọc. Là truyện BL! BL ! BL! Điều quan trọng nói ba lần. Ngàn lần đừng nhầm vs truyện BG QAQ).
_ ___________
“Mục Miên, anh lại ăn vụng gà của trưởng lão phải không?”
Một cậu nhóc khoảng tám chín tuổi nhìn mỹ thiếu niên đang nằm dài trên bãi cỏ tự nghịch đuôi, bất đắc dĩ nói.
“Đâu, Đâu có.”
Thiếu niên tên Mục Miên có chút chột dạ liếʍ liếʍ môi , năm ngón tay nhỏ xinh nắm lấy vạt áo trước ngực, mái tóc màu trắng bung xõa rũ xuống đầu vai.
Cậu nhóc tinh quái chỉ chỉ miệng mình mà nói :"Miệng anh còn chưa lau sạch.”
Mục Miên vội vàng giơ tay lên xoa xoa, mu bàn tay sạch sẽ, làm gì có vết dầu mỡ, cậu ngơ ngác chớp chớp lông mi.
“Anh bị lừa rồi , Miên Miên ngốc.”
Thấy trò đùa của mình thành công, cậu nhóc cười vui vẻ.
Nhất thời khuôn mặt nhỏ của Mục Miên nhăn lại , vừa muốn mở miệng mắng thì cậu nhóc kia đã thè lưỡi chạy mất hút.
Mục Miên nhìn cậu ta chạy trốn chỉ hừ nhẹ một tiếng, định nằm xuống bãi cỏ ngủ tiếp, lại bị một vật cứng đυ.ng vào đầu.
“A…”
Cái trán trắng nõn lập tức bị đập đỏ bừng, đôi mắt không khống chế được rưng rưng nước,giơ đôi tay lên che đi vùng da bị ửng đỏ, trông đáng thương cực kì.
[Suỵt..., đau quá]
Bỗng một giọng nói điện tử non nớt vang lên, Mục Miên hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn sang, lại chỉ phát hiện ra một quả cầu tròn đang lắc lư qua lại.
“Ngươi là thứ gì?”
Mục Miên chớp chớp đôi mắt đang đẫm nước, lên tiếng hỏi.
[Tôi là 899, cậu…. Woa!]
899 còn chưa nói hết lời thì đột nhiên kinh ngạc kêu lên, dạo quanh Mục Miên một vòng, đôi cánh vỗ nhanh hơn.
[Cậu thật xinh đẹp!]
Nghe 899 nói vậy , Mục Miên vui vẻ quẫy quẫy cái đuôi, nháy mắt quên mất cái trán đang đau, má lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra trên hai bên má mềm mềm còn chưa lau nước mắt, vẻ mặt đương nhiên nói:
“Đương nhiên rồi, ta chính là tiểu hồ ly đẹp nhất nơi này.”
Mục Miên xác thật là tiểu hồ ly đẹp nhất vùng,kể cả khi không hóa thành hình người liền toàn thân trắng tuyết , một thân da lông nhu thuận đến cực điểm, hóa thành người sau càng diễm lệ vô cùng.
Một mái tóc trắng dài xõa tung ở bên hông, lông mi dài cong vυ't như quạt nhỏ điểm vài viên nước mắt kiều diễm, ngây thơ lại câu nhân, đuôi mắt hơi hướng lên trên mang theo vẻ giảo hoạt linh động, môi châu hồng thuận trên cánh môi đầy đặn ướŧ áŧ làm người ta muốn tiến lên nhấm nháp.
Lúc này cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay không biết lấy từ đâu, bởi vì cổ áo to rộng vô tình làm lộ ra bả vai trắng mịn, vạt áo dài đến đùi che lấp đi đôi chân, dưới đầu gối lộ ra cái đuôi màu trắng mềm mại thật lớn .
899 nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt, càng xem càng vừa lòng, nhịn không được đưa ra lời mời.
[Cậu có muốn kí khế ước với tôi không, tôi mang cậu ra ngoài chơi]
“Đi đâu chơi?”
Mục Miên vẫn chưa từng rời khỏi ngọn núi này, trưởng lão và các anh chị luôn nói bên ngoài có rất nhiều người xấu, cho nên Mục Miên cũng luôn ngoan ngoãn nghe lời mà không đi ra ngoài, chợt nghe 899 nhắc tới khiến cậu không khỏi có chút tò mò chớp chớp mắt.
[Muốn đi đâu liền đi đó, thế giới bên ngoài thật sự rất vui]
Tuy rằng Mục Miên là một tiểu hồ ly ngoan ngoãn, nhưng theo thời gian, cậu không khỏi có chút khao khát với thế giới bên ngoài, Mục Miên hưng phấn lắc lắc đôi tai trắng hồng phấn nộm, dùng thanh âm mềm mại hỏi:
“Bên ngoài có gà nướng không?”
[À..hả!]
[Có chứ! Bên ngoài không chỉ có gà nướng mà còn có rất nhiều món ngon làm từ thịt gà]
899 không nghĩ tới cậu sẽ hỏi vấn đề này, sửng sốt một chút sau đó vội vàng nêu ví dụ nói:
[Có gà nướng hạt dẻ nè, gà hầm nấm, gà nướng muối ớt và ..v..v rất nhiều món khác nữa]
Nghe 899 nói như vậy,Mục Miên nước miếng đều chảy thành dòng, liếʍ liếʍ đôi môi hồng thuận, vội vàng gật gật đầu.
“Vậy chúng ta mau đi đi”
889: [Cậu…]
Nó không nghĩ tới Mục Miên lại đồng ý dễ dàng như vậy, nên có chút chần chờ.
“Như vậy cũng được chứ”.
Mục Miên đứng dậy ôm lấy cái đuôi to sắp kéo trên mặt đất của mình,chớp chớp đôi mắt to tròn nói:
[Không có việc gì, bây giờ chúng ta liền bắt đầu trói định đi]
Rốt cuộc đối với 889 nhan khống mà nói có thể trói định với ký chủ xinh đẹp nhường này quả thực là cơ hội ngàn năm có một , vì thế nó gấp không chờ nổi mà bay vào vào cơ thể Mục Miên.
*Nhan khống: thích sự xinh đẹp.
Mục Miên thấy nó loáng cái liền dung nhập vào thân thể mình thì có chút ngạc nhiên tự chọc làn da trắng mềm.
Tiếp theo trong đầu cậu liền vang lên âm thanh.
[Trói định bắt đầu…]
[Trói định thành công]
[Ký chủ : Mục Miên
Chủng tộc: Bạch hồ tộc
Mỹ mạo giá trị: SSS+
Chỉ số thông minh: C-
Thể lực: A
Nhanh nhẹn: B+
Đánh giá chung: cậu ấy là một tiểu mỹ nhân ngốc, chỉ cần dựa vào mặt là có thể hoàn thành nhiệm vụ nha~]
[Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống 899 của cục người qua đường A, rất vui được làm quen với ngài]
“Nó có phải đang mắng ta không thông minh?”
Mục Miên nhìn cái đánh giá chung kia, nắm nắm đuôi to trong ngực, không vui rầm rì nói.
[Ấy… Cái này… Đúng rồi, Miên Miên sao thể lực của cậu lại tốt vậy?]
899 cũng không nghĩ tới đánh giá chung sẽ trực tiếp như vậy, ấp úng nửa ngày vội vàng nói sang chuyện khác.
“Đó là đương nhiên rồi! Ta từ nhỏ vui chơi trong núi, không ai có thể vượt qua ta”.
Quả nhiên tiểu bảo bối bị dời đi sự chú ý, kiêu ngạo ưỡn ngực, đôi mắt tràn đầy vẻ đắc ý, lập tức quên mất cảm giác không thoải mái vừa rồi.
Thoạt nhìn quả thật không được thông minh lắm.
889 nhìn bộ dạng đắc ý của cậu mà kết luận.
[Vậy chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi]
"Cứ đi như vậy có phải sẽ làm các trưởng lão sẽ lo lắng không".
Lúc này tiểu mỹ nhân tham ăn mới nhớ tới lời các trưởng lão dặn dò, cậu nhăn nhăn cái mũi ,có chút chần chờ nhỏ giọng hỏi.
[Không cần phải lo đâu Miên Miên, chờ cậu đi rồi thời gian ở nơi này sẽ dừng lại]
"Oa lợi hại quá, vậy chúng ta mau đi."
Mục Miên đã nghĩ tới đống gà quay bên ngoài có bao nhiêu hấp dẫn đang vẫy tay đợi mình, gấp không chờ nổi vẫy vẫy cái đuôi to thúc giục.
[Được rồi ]
[Bắt đầu truyền tống…]
Cùng với âm thanh điện tử , trước mắt Mục Miên rơi vào bóng tối.
——
Chờ khi mở mắt ra lần nữa, Mục Miên thấy mình đang đứng trên một con đường lớn.
"Đây là tới rồi sao?"
Mục Miên tò mò nhìn khắp nơi.
[Đúng vậy Miên Miên, bởi vì chúng ta là người qua đường, cho nên trên cơ bản là không có nhiệm vụ gì, chờ làm xong liền có thể ở thế giới này tận hưởng cuộc sống]
“Còn có nhiệm vụ sao? Là cái gì vậy?”
Cậu chớp chớp mắt, muốn theo thói quen vớ cái đuôi của mình ôm vào trong ngực, đột nhiên phát hiện cái đuôi không còn.
“A? Đuôi của ta đâu?”
Mục Miên buồn bực quay đầu nhìn sau lưng mình,phát hiện cái đuôi to xinh đẹp của cậu không thấy đâu nữa , có chút nghi hoặc hỏi.
[Tôi đã giúp cậu thu hồi nó rồi, đây là thế giới nhân loại, cái đuôi không thể tùy tiện lộ ra được, nếu không sẽ bị bắt vào viện nghiên cứu! Tuy rằng tôi giúp cậu ẩn nó đi, nhưng chính cậu vẫn có thể biến ra cho nên nhất định phải chú ý]
Mục Miên nghe lời nó nói thì ngoan ngoãn gật gật đầu.
[Vậy tiếp theo cho cậu xem một chút nhiệm vụ cần làm, rất đơn giản]
Nó vừa dứt lời,trước mắt Mục Miên liền xuất hiện một màn hình ảo.
[Nội dung nhiệm vụ: chặn xe ăn vạ Tề Nam Lễ ( vai chính công ) , cuối cùng bị tài xế xua đuổi]
“Xe là cái gì? Ăn vạ lại là cái gì?”
Mục Miên nhìn nội dung trên màn hình, lông mi cong vυ't chớp chớp, có chút mờ mịt hỏi.
[Này… cậu chờ chút, tôi sẽ nói cho cậu việc phải làm]
899 bị một câu làm nghẹn họng, không nghĩ tới tiểu hồ ly trong núi này ngay cả xe là gì cũng không biết , nó tự nhiên có dự cảm chẳng lành, nhiệm vụ sau này khả năng sẽ thật khó khăn.
Suy nghĩ của hệ thống lúc này Mục Miên hoàn toàn không biết, nghe 899 nói sẽ dạy mình cách làm, cậu liền ngoan ngoãn nghe theo.
Sau một hồi, một chiếc Bentley màu đen đi về hướng này.
[Miên Miên, thứ đang chuyển động này gọi là xe, người ngồi bên trong chính là Tề Nam Lễ, ngăn nó lại]
Mục Miên nghe xong chớp chớp mắt, vài bước đi tới chặn đường của chiếc Bentley.
Tề Nam Lễ đang ở ghế sau dùng notebook xử lý công việc, đột nhiên xe phanh gấp lại, làm hắn nghiêng người về phía trước.
“Có chuyện gì vậy?”
Hắn nhíu mày, đôi mắt thâm thúy hơi bất mãn nheo lại, lạnh giọng hỏi.
“Xin lỗi tề tổng, phía trước có người chặn đường.”
Tài xế liên tục xin lỗi, nhìn về phía sau với vẻ mặt khó xử.
“Đuổi hắn đi.”
Tề Nam Lễ sửa lại ống tay áo có chút nhăn, giọng nói trầm thấp ra lệnh.
Lúc tài xế chuẩn bị xuống xe, Tề Nam Lễ mới không chút để ý ngẩng đầu nhìn lên, tiếp theo ánh mắt liền sững lại.
"Khoan đã.”
“Làm sao vậy? Tề tổng.”
Tề Nam Lễ híp mắt lại, xuyên qua kính chắn gió nhìn về tiểu mỹ nhân đang tò mò sờ chiếc xe.
Cậu thật sự rất đẹp, Tề Nam Lễ đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân cũng bị vẻ đẹp của cậu làm cho kinh diễm, vài sợi tóc rối tung rũ trên trán, đôi mắt to tròn như động vật nhỏ sạch sẽ thuần khiết, khuôn mặt phấn nộm chỉ nhỏ cỡ bàn tay láng mịn như bóp ra sữa, đôi môi đầy đặn hồng thuận.
“Đưa cậu ta lại đây.”
Tề Nam Lễ nắn vuốt đầu ngón tay, nhìn phía trước một lúc lâu, có chút ý vị không rõ.
-------