Có 2 lí do tại sao tôi lâu ra chap,lí do thứ 1 là bởi vì tôi cần một chút thời gian để nhớ lại kí ức ngày xưa sao cho chuẩn và chính xác nhất,lí do thứ 2 là do tôi bận,công việc của tôi rất mệt,xáng làm,trưa ngủ,chiều làm,tối ngủ,người lúc nào cũng mệt rã rười nên không có thời gian để viết và nhớ lại kí ức xưa...chỉ có hôm nào rảnh tôi mới viết được thôi
chap 14:
Vài ngày sau tôi được ra viện..
Về tới nhà mọi việc lại lặp lại như cũ,ngày làm,tối ngủ,thỉnh thoảng đêm lại đi nhặt ve chai để kiếm thêm tiền mua bao thuốc,gói mì tôm..
đã 11h đêm rồi,tôi vẫn chưa tài nào nhắm được mắt,ức chế vì không ngủ được,tôi ngồi bật dậy,mở hộp càfê xem còn gói nào không,may quá vẫn còn,tôi pha một cốc,rồi vác ghế,ra lan can ngồi...
ngửa đầu lên trời,tôi lại tâm sự với mặt trăng cô độc một mình giữa bầu trời đen kia,trăng rất giống tôi,cũng đang cô đơn,đang sống lạnh lẽo một mình giữa một thế giới tối om.
trăng xáng quá,vầng trăng rực rỡ giữa bầu trời kìa như kẻ duy nhất nhìn thấy tôi,lắng ghe lời tâm sự của một kẻ thất tình,một kẻ cô đơn..
trăng xáng quá,soi xáng cho cả thế gian,nhưng tại sao trăng lại không thể soi xáng tôi?,sao tâm hồn của tôi vẫn tối?,hình như chả có một thứ ánh xáng nào có thể xóa bỏ tâm hồn tối đen của tôi lúc này,chắc chỉ có một người có thể xóa bỏ bóng tối ấy trong tôi.....là Chị.
đêm nay gió thổi mát rười rượi,nhưng chả hiểu sao,giữa mùa hè nóng bức,tôi lại cảm thấy lạnh buốt như vậy,tôi lạnh lắm,cái lạnh từ bên trong tỏa ra,giá như có người con gái ấy ở đây....
Lại một lần nữa tôi khóc trong lòng vì nhớ chị,lại một lần nữa tôi phải đào những kí ức tôi đã chôn vùi bấy lâu nay,lại một lần nữa tim tối lại nhói lên,lại đau,lại dày vò bản thân,tôi lại tự hành hạ bản thân mình,tôi lại đau,một nỗi đau của thể xác mà tôi tự tạo ra mỗi khi tôi ngồi một mình,mỗi khi tôi lặng thinh hút thuốc,nhâm nhi cốc cafê đắng.....hmmmm chả có một liều thuốc nào có thể xóa bỏ cơn đau này....
Chán đời,tôi muốn đi dạo đâu đó,cho đỡ chán,tôi uống hết cốc cafê,cafê hôm nay nhạt quá,nó không đắng như trước,không có một chút vị ngọt hơn trước,nhạt quá,hình như nó đã mất dần hương vị theo năm tháng..
Tôi cất ghế,nhà trọ đã đóng cửa,nên tôi phải trèo cổng,loay hoay mãi cũng ra được khỏi khu nhà trọ,tôi đi dạo quanh đất sài gòn,trên con đường vỉa hè đã mòn lối chân của tôi,một kẻ thất tình thật cô đơn,quá khứ dày vò trong đau đớn..
tôi không định hướng được tôi đang muốn đi đâu,tôi chỉ muốn đi thật xa,cho tôi thật mệt,tôi muốn mệt tới phải ngất đi,để tim tôi bớt nhói,để tôi bớt nhớ về chị....
Tôi cứ đi như vậy,cho tới khi gặp một người con gái,dáng người cô ta,rất giống với chị tôi,tôi đi theo cô gái đó,tôi không biết tại sao hôm đó tôi lại có hành động như vậy nữa....
Chợt cô gái đó quay lưng lại,nhìn tôi,4 mắt chạm nhau,tôi đã nhận ra cô gái đó là ai,cô gái hôm trước tôi gặp dưới cơn mưa,là Chị tôi..cách xa nhau rất lâu rồi,nhưng tôi vẫn nhận ra được chị,tuy chị có thay đổi hơn trước,nhưng tôi vẫn có thể nhận ra,hình ảnh lạnh lùng của chị đã khắc sâu vào tim tôi.
Tôi quay lưng lại,bước đi thật nhanh,tôi muốn chạy chốn,tôi không muốn đối mặt với chị,nhưng hình như chị đã nhận ra tôi,à không chắc chị chưa nhận ra,nếu chị nhận ra tối,tôi đoán chắc,chị sẽ hét lên và gọi tên tôi....
Tôi có thể cảm nhận được,đằng sau vẫn chị đang nhìn tôi,đang đi theo tôi,khi tôi bước nhanh chị cũng bước nhanh,khi tôi đi chậm chị cũng đi chậm,chợt có một dòng suy nghĩ chạy qua đầu tôi rất nhanh,tôi có cách cắt đuôi chị,chị tôi lúc nào cũng xem tôi là một đứa em ngoan,hiền,chưa bao giờ hút thuốc,nên giờ tôi mang thuốc ra hút thì đảm bảo chị sẽ nghĩ, “mình đã lầm,khi người đó là em trai của mình”
Tôi thò tay vào túi quần,lấy bao thuốc và bật lửa,rút lấy một điếu,tôi châm lửa hút,rít một hơi,rồi tôi lại đi tiếp...đúng như tôi đã đoán,một lúc sau khi tôi quay đầu lại,không thấy chị đi theo tôi nữa...tôi vừa vui nhưng cũng vừa buồn,vui được một lúc thì nỗi buồn đã xóa bỏ nỗi vui....không biết giờ chị biết tôi là một đứa nghiện thuốc,nghiện rượu,thì chị sẽ nghĩ gì nhỉ....hmmmm một lần nữa em xin lỗi chị...vì đã không giữ được lời hứa..
Tôi lại tiếp tục đi,trong đầu tôi đang hiện lên một dấu hỏi to tướng “tại sao chị lại ở đây nhỉ? Chị lên sài gòn làm gì?”
Tôi nghĩ rất lâu nhưng chả tài nào trả lời được câu hỏi mà tự tôi đặt ra,tôi lại tiếp tục đi,cho tới khi gặp đám thanh niên hay trấn tiền vào ban đêm,tôi mới dừng chân lại...
vẫn câu nói cũ “tiền” chả hiểu sao bọn này hết nghề hay sao mà lại đi làm nghề trái với đạo đức này,nhiều lần tôi lấy hết can đảm hỏi bọn này tại sao lại làm nghề này,bọn nó trả lời rằng:
“tao làm nghề này có gì sai,chúng tao chỉ cướp tiền của đám thanh niên chúng mày,bọn tao không cướp tiền của phụ nữ,trẻ em,người già” quy định của lũ này rất hay,sao không thêm vài câu là “không cướp tiền của người nghèo đi” đặt quy định mà cũng ngu...
túi tôi chả có nghìn nào để cho chúng nó cả,với lại hôm nay tôi cũng đang bực mình,thấy mặt bọn này ngang ngang,tôi ức chế lao vào thằng đại ca,đấm một phát hết lực vào giữa mặt nó,thằng đại ca bị đấm ngã lăn ra đất,hét lên to tướng,bọn đàn em thấy đại ca bị đánh,thì lao vào tôi như con hổ đói,cấu xé,đấm đá tôi điên loạn,tôi cố gắng gượng dậy để chống trả nhưng không thể, sức lực của một người không đấu nổi 5-6 người....
bọn nó đánh chán rồi cũng bỏ đi,lúc vừa kịp đi,thằng đại ca còn đạp một phát vào bụng tôi rồi mới đi,tôi vẫn nằm đấy một lúc,tôi cảm nhận được môi tôi đang rỉ máu,người tôi đau ê ẩm,mặt mũi tôi sưng tấy....tôi gượng ngồi dậy,quệt máu đang chảy từ môi,tôi tập tiễng bước đi....trong cơn đau...
tôi lại tiếp tục đi,những bước đi nặng nhọc,tôi biết đau,nhưng tôi vẫn đi,tôi xem đây là một cực hình dành cho tôi,khi đã yêu chị ruột của mình...
Dừng chân lại tại nhà Nhung,tôi nhìn ngôi nhà này,nơi tôi và các anh em đã mất bao nhiêu giọt mồ hôi để xây dựng lên,tôi ngước lên phòng của em,phòng vẫn xáng,đã đêm rồi,tại sao em vẫn chưa ngủ nhỉ....
Tôi cứ đứng như vậy một lúc,lặng thinh nhìn ngôi nhà,nơi đã mang lại cho tôi biết bao ngọt ngào với đắng cay,kỉ niệm bên Nhung tôi vẫn đang giữ,đang chôn tận sâu đáy tim tôi...
Cổng nhà em mở ra,tôi giật mình,lùi lại vài bước...thì ra là em,lạ thật sao em biết tôi ở đây nhỉ,em nhìn tôi rồi che miệng lại hốt hoảng hét lên...
-trời,anh bị sao vậy_Giọng em ghèn ghẹn hình như vừa nãy em khóc.
Em kéo tôi vào nhà,đẩy tôi ngồi xuống ghế,rồi em chạy lên phòng,lại một lần nữa tôi sai,khi đã tới đây...tôi ngu quá,tôi đã nợ em quá nhiều rồi,vậy mà tôi vẫn tới đây...hmmmm tôi ghét mình vì không bao giờ có thể kiểm soát được bản thân..
Một lúc sau em chạy xuống,trên tay em đang xách hộp dụng cụ y tế,em ân cần,bôi thuốc vào vết thương cho tôi..nhìn em,nhìn gương mặt lo lắng của em,đôi mắt đỏ mọng,thâm quầng,mà tôi thấy xót xa quá...tôi nhẫn tâm dối lừa em vậy màem vẫn lo lắng cho tôi..lại một lần nữa tôi hối hận...
Đêm đó tôi và em ngồi tâm sự bên nhau hàng giờ liền,tôi kể em ghe về người tôi yêu ngày xưa(tôi không nói người đó là chị) tôi nói với em là tôi bên em chỉ vì muốn quên được hình bóng người tôi yêu ngày xưa,vì em khá giống người đó...
Em khóc khi ghe từng lời tôi nói,em muốn tôi dừng lại,nhưng tôi không muốn dừng,tôi muốn nói hết cho em biết tôi là một người xấu xa như thế nào...
Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của em,có thể em đau hơn tôi,hmmm ngược đời thật,tôi buồn vì chị còn em buồn vì tôi,một vòng tam giác dày vò cả 2 người,nhưng chị buồn vì ai? Nực cười.
Em nói:
-hức,em muốn hôn anh lần cuối,được không?
Tôi im lặng không nói,tôi khẽ nhắm mắt thay câu trả lời...
Một khuôn mặt khẽ ghé sát vào mặt tôi,một tiếng thở nhẹ nhẹ,một bờ môi nóng bỏng áp vào môi tôi...tôi cố gắng hưởng thụ nụ hôn cuối này một cách trong sáng nhất,tôi cố gắng không nghĩ vì chị như những lần trước tôi hôn em...
2 môi rời nhau,tôi khẽ nhìn em,nhìn khuôn mặt đã ướt đẫm lệ,những giọt nước mắt vẫn đang chạy trên khóe mi của em,tôi khẽ chạm nhẹ vào má,
Lau đi hai hàng nước mắt kia....tôi cảm nhận được,em đang kìm chế để không bật khóc thành tiếng...rồi như không kìm chế được nữa em bật khóc,tiếng khóc nhè nhẹ vang lên trong màn đêm,từng hàng nước mắt tuôn ra,lăn dài trên má,em vẫn nhìn tôi với ánh mắt buồn rười rượi....ánh mắt ướt ướt,buồn buồn ấy,hương thơm thoang thoảng ấy,đã khắc sâu vào trong tâm chí tôi,tận đáy con tim...
Rồi em nói,tiếng nói ghèn ghẹn buồn buồn,làm tôi đau nhói..
-từ ngày mai mình là bạn nha,đêm nay em muốn bên anh..
Tôi khẽ gật đầu,đêm đó em ôm tôi ngủ....