Tôi nín thở chờ phản ứng của chị,người tôi run lên từng hồi,mồ hôi tứa ra ướt đẫm áo.....tôi cứ tưởng rằng chị sẽ chấp nhận tình cảm của tôi vậy mà....
Chị đẩy mạnh người tôi ra,hành động quá bất ngờ làm tôi không kịp chở tay,tôi ngã lăn ra đất...đau điếng...
Ngượng dậy nhìn chị,mặt chị lạnh lùng nhìn tôi,ánh mắt cô hồn,lạnh giá của chị làm tôi sợ phát khϊếp...chị lạnh tạnh nói:
-không được,mình là chị em ruột,chúng ta không được như vậy_chị nói xong,thì quay lưng bước xuống nhà,tôi biết chị đang khóc,chị đang che dấu những tiếng nấc ghẹn....chị đi thật nhanh xuống nhà,còn mình tôi ở đây với những cơn gió lạnh thổi từng hồi,với ngàn nỗi đau của tâm hồn.
Thân hình tôi nặng trĩu,tôi cố đứng vững cho khỏi ngã,rồi tới khi tôi không trụ được nữa tôi ngã ra xuống sân,mặt ngửa lên trời....từng câu nói của chị tôi ghe mà cứ như sét đánh bên tai,tim tôi rỉ máu,tim tôi nhói lên theo từng hơi thở nặng nhọc,tim tôi rỉ máu,tôi đau,tôi buồn,tôi thấy tội lỗi,tôi ân hận vì mình đã nói ra những câu tội lỗi đó..
từng cơn gió mạnh thổi qua làm tôi thêm lạnh buốt,cái lạnh từ trong ra ngoài,lại một lần nữa tôi phải hứng chịu những cảnh đau thương như thế này,phải chăng tôi sinh ra là để hứng chịu những nỗi đau...
lại một lần nữa tôi ân hận,giá như lúc đó tôi không nói những câu tội lỗi đó thì có phải sẽ không có tình cảnh đau thương này không...
Giờ tôi và chị phải đối mặt sao đây,liệu tôi có dám đứng trước mặt chị nói chuyện như những ngày xưa không,hay là lại phải hứng chịu tình cảnh chị lạnh lùng,vô tâm,cứ nghĩ tới hình ảnh chị lạnh lùng với tôi,tim tôi lại nhói lên..
Mặt ngửa lên trời,tôi muốn hét thật to để quên đi nỗi buồn nhưng cũng chỉ tại có bệnh sĩ diện sợ hàng xóm ghe thấy lại tưởng tôi khùng,nên không giám hét..
trời bật chợt đổ cơn mưa phùn,cơn mưa làm tôi thêm lạnh giá hơn,tim tôi như bị đóng băng,lạnh lắm.....cơn mưa kia có ý gì đây,phải chăng ông trời đang thương hại tôi sao,ông cũng khóc thương cho chị em tôi sao..
Tôi cứ nằm bất động như vậy,mặc kệ những giọt mưa,mặc kệ những làn gió lạnh lùng băng giá,mặc kệ tất cả,giờ đây tôi chỉ muốn mình biến mất khỏi trên trái đất này,tôi muốn mình chưa từng được tồn tại trên đời để tôi không phải hứng chịu ngàn mũi kim đâu vào tìm,vạn nỗi buồn từ tâm hồn lẫn thể xác.......
4h xáng tôi chợt bừng tỉnh,bởi tiếng còi ôtô,tôi lật đật bước đi nặng nhọc xuống nhà,đầu tôi đau điếng,người tôi nóng bừng chắc đêm qua tắm mưa nên bị sốt...
Tôi xuống phòng thay đồ,rồi nằm vật lên giường,tôi không muốn xuống nhà vì tôi sợ đối mặt chị,tôi sợ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của chị,từ bé cho tới giờ tôi chưa lần nào sợ chị như lần này.
***
1 tuần trôi qua,nỗi đau của tôi vẫn chưa vơi được chút nào,chị lại trở lại con người của mấy tuần trước,chị vô tâm,lạnh lùng,ít nói,ít cười,ít mắng...tôi đang chán lại càng chán thêm...tôi ghét cái tình cảnh này,chị xem tôi là một người vô hình ở trong nhà..
2tuần trôi quá,nỗi đau của tôi đau hơn trước,râu ria của tôi bắt đầu mọc tùm lum lên....tôi chán ngấy ở nhà rồi,tôi muốn đi thật xa,xa thật xa,tôi không muốn ở cái nhà này nữa,vì mỗi khi nhìn gương mặt của chị làm tôi thêm đau hơn,đau lại càng đau..
***
Xáng chủ nhật tôi nằm trên giường,trên tay cầm mấy bức ảnh của chị,bức ảnh chị chụp cùng tôi ở dịp nào tôi cũng chả nhớ, trong bức ảnh chị em tôi đứng cùng nhau,khoác vai nhau,chị cười thật tươi....nhìn chị cười như vậy tôi bật chợt cười nhẹ nhẹ,tim lại nhói lên....tôi muốn quay lại như ngày xưa,ngày chị thương yêu tôi,ngày chị cười thật tươi khi thấy tôi.....
chán đời,tôi suy nghĩ linh tinh,một ý nghĩ táo bạo hiện ra “bỏ nhà ra đi” tôi bật người dậy,thực hiện luôn ý nghĩ đó,tôi mở tủ lấy quần áo nhét vào ba lô.....rồi xang phòng của chị(hôm nay chị đi chơi cùng chị phương,nên chỉ có mình tôi ở nhà) tôi mở tủ của chị,lấy trộm 5tr...
Tiền có,đồ đạc cũng có rồi,tôi đi xuống nhà,bước ra ngoài cổng,trước khi đi tôi quay lại nhìn lại ngôi nhà lần cuối miệng lẩm bẩm nói “chào mày ngôi nhà mang lại cho tao biết bao kỉ niệm vui nhưng cũng mang lại cho tao hàng vạn nỗi buồn”
Trước khi đi tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều rồi,liệu thằng bé 16 tuổi như tôi sẽ sống sao khi thiếu gia đình của mình,từ bé cho tới giờ tôi chưa bao giờ phải làm những công việc nặng nhọc,liệu sau này tôi sẽ sống ra sao,
còn chị nữa....chị lạnh lùng như vậy nhưng đảm bảo chị cũng thương tôi,khi chị biết tôi bỏ nhà ra đi thì chị sẽ sao,chị sẽ đau khổ lắm...nhưng tôi kệ, tôi đã quyết đi rồi,tôi không muốn ở ngôi nhà đó nữa,tôi không muốn nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đó nữa,tôi muốn đi thật xa để quên đi nỗi đau này...xin lỗi chị thật nhiều..
Tôi đi vào sài gòn,việc đầu tiên là tôi đi tìm phòng trọ,loay hoay cả buổi chiều cũng tìm được nhà trọ....Việc thứ 2 là tôi đi mua các phụ kiện linh tinh cho phòng ở, loay hoay cả buối tối mới mua đủ....
Xáng thức dậy,tôi bắt đầu đi tìm việc làm,tìm cả buổi cũng chả tìm được việc gì,may mà có bác cạnh phòng xin cho tôi đi phụ hồ nên mới có công việc để làm nuôi bản thân...