Sau khi bóng người đi xa, mọi người trở nên sôi nổi chia sẻ suy nghĩ tâm đắc của bản thân về đạo pháp vừa rồi, nhất thời hiện trường trở nên vô cùng náo nhiệt. Chỉ có Phù Nam Tinh trông buồn bã suy sụp, mấy lần thở dài.
Nhìn thấy cô như vậy, mấy vị sư huynh vội vàng đi tới hỏi: "Phù sư muội, sao trông em sầu não quá vậy, có tâm sự sao?”
Lúc này một vị sư huynh thường ngày khá thân thiết với cô nói đùa: “Hôm nay sư muội của anh có chuyện buồn gì à? Nói ra để anh và các đồng môn cùng nhau vui vẻ một chút nào.”
Mọi người nghe vậy, lập tức cười phá lên.
Phù Nam Tinh cũng không tức giận, tìm một bệ đá sạch sẽ, phủi bụi rồi ngồi lên đó, chống cằm, vẻ mặt tuyệt vọng nói: “Lời sư phụ dạy hôm nay thật huyền bí và thâm sâu, em nghe không hiểu, chỉ đành ghi chép lại. Đây, các anh xem này.”
Nói xong, cô đưa cuốn sổ ghi chép nhỏ của mình ra.
Các sư huynh duỗi tay cầm lấy, xem xét cẩn thận. Mọi người nhìn dòng chữ lộn xộn xen lẫn vài lỗi chính tả, nhất thời không biết nên an ủi cô thế nào, khung cảnh trong chốc lát im lặng, gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một lúc sau, vị sư huynh vừa trêu chọc cô khi nãy nói: “Nếu thật sự không được, hay là em đừng học nữa, xin nghỉ về quê làm trùm núi ấy.”
Phù Nam Tinh ngẩng đầu, hung ác trừng mắt nhìn anh ta, giật lại cuốn sổ tay của cô, lại vỗ vào đầu anh ta liên tục ba cái: “Im đi! Anh đó, thật rảnh quá không có gì làm thì ra phía sau núi làm ruộng đi!”
Cô còn nói: “Người đời sau đã nói ‘Cơ học lượng tử không phải là không thể học’. Em thực sự không tin bản thân không thể chịu được học tập vất vả này!”
Mấy vị sư huynh vội vàng hỏi: “Nam Tinh, cơ học lượng tử là cái gì vậy?”
Cô nhìn mọi người, khuôn mặt lộ vẻ “cao thâm”: “Thế hệ sau này còn nói rằng ‘Khi mọi thứ còn nghi ngờ thì cơ học lượng tử’, cái gọi là cơ học lượng tử có lẽ là mọi thứ trên thế giới đều có liên quan và mọi thứ đều có mối liên hệ với nhau. Nguyên lý này có thể giải thích nhân quả của vạn vật trên đời." Nói xong, cô liếc nhìn vị sư huynh vừa trêu chọc mình, lại do dự: "Với sự hiểu biết của anh ấy à...Haizz.”
“Anh thì sao?”
“Không học được chứ sao… Hay là về quê làm ruộng đi ha.”
Cô dứt lời cũng không thèm quan tâm đến vị sư huynh kia có phản bác hay không, lập tức rời khỏi nơi này, có thể nói là xong chuyện phủi áo đi, giấu nghề không để lộ tài năng.
Sau khi trở về nơi ở, trước tiên cô tranh thủ ngủ trưa bổ sung thể lực, sau khi ngủ dậy, vẫn còn hơi choáng váng, nên luyện tập kiếm pháp thêm vài lần, toàn thân cảm thấy sảng khoái và thoải mái. Sau đó qua loa ăn bữa tối xong thì đã hơn nửa giờ Dậu*, hoàng hôn rực rỡ đã mờ đi từ lâu, chỉ còn lại bầu trời xám xịt, che khuất một nửa mặt trăng và vài ngôi sao.
*Giờ Dậu: 17 giờ đến 19 giờ