8 giờ sáng hôm sau.
Hứa Diệp tỉnh dậy từ trên giường của căn hộ Cự Tinh.
Anh mặc quần áo tử tế xong liền đến phòng khách, nhìn thấy Đổng Ngọc Khôn đang thu dọn hành lý.
Tối hôm qua Đổng Ngọc Khôn bị loại, hôm nay phải chuẩn bị rời khỏi.
8 thí sinh còn lại sẽ tiếp tục ở lại trong căn hộ Cự Tinh.
“Anh Diệp, chào buổi sáng.” Đổng Ngọc Khôn cười nói.
“Tiếp theo dự tính sẽ làm gì?” Hứa Diệp hỏi.
“Về nhà nghỉ ngơi một chuyến, còn chuyện kiện cáo vẫn đang phải xử lý, xử lý xong rồi sẽ tính tiếp.”
Hứa Diệp gật đầu, ánh mắt anh chú ý đến một chiếc đàn ghita điện ở trên giường của Đổng Ngọc Khôn.
Lúc trước chưa từng nhìn thấy Đổng Ngọc Khôn mang ra.
“Được rồi, đợi lát nữa cùng ăn sáng chung, xem như là thật sự tiễn cậu.”
Lần này Hứa Diệp không để cho cậu em nấu cơm, mà là ra ngoài ăn một bữa.
Tiễn Đổng Ngọc Khôn đi, một mình Hứa Diệp quay về căn hộ Cự Tinh.
Hôm nay, buổi sáng anh vẫn có thể nghỉ ngơi.
Tình huống cụ thể của tiết mục tiếp theo đến chiều mới thảo luận.
Nói thật, Hứa Diệp không hề hy vọng sẽ dựa vào Từ Nam Gia để làm tiết mục.
Em gái đáng yêu này có thể làm ra được tiết mục gì chứ?
Anh có hệ thống, đương nhiên là sẽ không lo lắng đến tác phẩm.
Hứa Diệp ôm tâm tình mà chờ đợi.
2 giờ chiều, trong phòng huấn luyện của căn hộ Cự Tinh.
Hứa Diệp và Ngô Vân Phong ngồi trên ghế, đang chờ Từ Nam Gia đến.
Việc chế tác tiết tục tiếp sau, sẽ do người hướng dẫn phân biệt dẫn theo các thí sinh.
Hai người họ đến đây trước là vì chờ đợi Từ Nam Gia.
Về phần Nghiêm Mật và Lâm Ca, cũng đang ở trong những căn phòng khác.
Đến giờ, Từ Nam Gia đẩy cửa lớn của phòng huấn luyện ra, cô thò đầu nhìn vào bên trong.
Sau khi nhìn thấy Hứa Diệp, trên khuôn mặt cô lộ ra nụ cười.
Từ Nam Gia bước nhanh đến, nói: “Chào buổi chiều!”
Ngô Vân Phong lập tức nói: “Lão sư, chào buổi chiều!”
Hứa Diệp cũng nói theo một tiếng.
Ngôi sao may mắn của cậu ta cuối cùng cũng đến rồi!
Tâm trạng hôm nay của Từ Nam Gia rất tốt.
Thực ra tối hôm qua thì cô đã hưng phấn rồi, lăn lộn mấy vòng trên giường, suýt chút nữa đã mất ngủ.
Đây là lần đầu tiên cô làm người hướng dẫn cho người khác, còn là làm hướng dẫn cho thí sinh nhiều lần đạt hạng nhất trong các tiết mục giống như Hứa Diệp.
Rất có cảm giác thành công!
Hứa Diệp không chọn Nghiêm Mật, không chọn Lâm Ca, mà là chọn cô.
Chuyện này khiến cho Từ Nam Gia rất tự hào.
Cô có một loại cảm giác được người khác cần đến,
“Nhưng tại sao cậu ta lại chọn mình chứ?”
Trong lòng Từ Nam Gia vẫn hơi nghi ngờ.
Hôm qua kích động quá nên chưa kịp hỏi, hôm nay phải hỏi cho rõ ràng.
Cô nhìn về phía Hứa Diệp, cười nói: “Tôi mua trà sữa cho hai cậu, cùng nhau uống đi.”
Ngoài cửa, trợ lý của Từ Nam Gia đi vào, trên tay cầm ba ly trà sữa.
Trợ lý có hơi bất lực.
Vốn là chỉ mua cho Hứa Diệp và Ngô Vân Phong, thế nhưng Từ Nam Gia cũng phải nhân cơ hội mà uống một ly.
Chuyện này cũng không tiện từ chối.
Trợ lý cũng chỉ có thể đồng ý, chỉ là đã chọn loại không đường cho Từ Nam Gia.
Ngô Vân Phong dẫn đầu đi lên trước, anh ta nhận lấy trà sữa do trợ lý đưa đến, cười nói: “Cảm ơn lão sư.”
Từ Nam Gia gật đầu một cái, đưa một ly khác cho Hứa Diệp.
“Mau cầm lấy.” Cô thúc giục một câu.
Hứa Diệp có chút hơi đau đầu, cô cuống cuồng gì chứ?
Sau khi anh giơ tay ra để nhận lấy trà sữa, chỉ nhìn thấy Từ Nam Gia ngay lập tức cầm lấy ly trà sữa thuộc về mình từ trong tay của trợ lý.
Từ Nam Gia cười hì hì một tiếng, nói: “Tôi biết cậu đang định làm gì! Trà sữa phải uống như thế này!”
Cô cầm ngược ly trà sữa lại, đáy ly hướng lên trên.
Sau đó cắm ống hút từ dưới đáy ly vào.
Động tác này vô cùng lưu loát.
Sau khi cắm ống hút vào, Từ Nam Gia hít một hơi trà sữa, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Tôi không làm sai chứ?”
Ngô Vân Phong ở một bên nhìn thấy như thế, động tay trên tay của anh ta lập tức dừng lại.
Anh ta vốn đang định cắm ống hút vào bình thường.
Thế nhưng nếu như người hướng dẫn cũng đã làm như thế rồi, vậy thì cũng làm theo đi!
Mình muốn làm chú chó trung thành nhất của Người hướng dẫn.
Ngô Vân Phong cầm ngược ly trà sữa lại, cắm ống hút từ đáy ly vào.
Anh ta cũng hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
“Uống như thế thật sự là rất ngon.”
Lúc này, sắc mặt của trợ lý Từ Nam Gia đã đầy dấu chấm hỏi.
Hai người làm gì thế?
Trạng thái tinh thần của hai người không có vấn đề gì đó chứ?
Phải biết rằng, chương trình ‘Cự Tinh Ngày Mai’ này sẽ livestream một ít cuộc sống hàng ngày.
Người xem những đoạn cuộc sống hàng ngày này sẽ ít hơn bản chương trình chính, nhưng cũng không phải là không có người xem.
Từ Nam Gia, cô thật sự không quan tâm đến hình tượng Thiếu nữ Nguyên khí của mình sao?
Lúc này là thời gian livestream của nhóm Từ Nam Gia, đang có một ít khán giả quan sát.
Những khán giả này đều là fan cá nhân của ba người, còn là kiểu ngoan cố kia.
“Em gái Nam Gia! Không nên như thế! Cô đã bị Hứa Diệp dẫn lệch hướng rồi!”
“Ngô Vân Phong, cậu không bị bệnh đó chứ? Chẳng lẽ cậu cũng có bệnh?”
“Xong đời rồi, những người đi theo Hứa Diệp đều không có ai bình thường cả.”
Trong phòng livestream, một đống bình luận xuất hiện.
Thế nhưng, chuyện lúc này mà khán giả càng quan tâm hơn đó chính là Hứa Diệp đang làm gì.
Từ Nam Gia nhìn thấy Hứa Diệp chậm chạp không cắm vào, đã bắt đầu có chút nóng nảy.
“Sao cậu còn chưa cắm ống hút vào, nhanh lên đi, giống như tôi vậy đó!”
Hứa Diệp nhìn Từ Nam Gia, biểu hiện giống như là đang nhìn một người ngốc vậy.
“Có phải là hai người đều có bệnh hay không? Tại sao lại uống trà sữa như thế chứ? Hai người không cảm thấy cắm ống hút vào từ đáy ly là rất ngu ngốc sao?”
Hứa Diệp nói lời chân chính.
Dứt tiếng nói, Từ Nam Gia và Ngô Vân Phong đều ngẩn ra.
Rõ ràng lần trước là cậu làm như thế!
Nữ trợ lý của Từ Nam Gia cũng thở dài một tiếng.
Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có một người bình thường.
Từ Nam Gia có chút tủi thân mà nói: “Không phải lần trước cậu uống như thế sao?”
Hứa Diệp nghi ngờ nói: “Vậy sao? Tôi quên rồi, bỏ đi, chuyện này không quan trọng, trà sữa không phải là uống giống như hai người.”
Anh đặt trà sữa lên trên bàn, sau đó cẩn thận mà xé lớp vỏ đã ép trên miệng ly trà sữa.
Miệng ly trà sữa được xé ra toàn bộ.
Hứa Diệp cắm ống hút vào, uống một hơi.
“Hai người nhìn xem, cắm ống hút vào như thế, không chỉ có thể dùng ống hút để uống, nếu như cảm thấy dùng ống hút còn chưa đủ nghiền, còn có thể cầm ly trà sữa lên để uống một ngụm lớn.”
Hứa Diệp nghiêm túc giới thiệu.
Toàn bộ phòng huấn luyện, hoàn toàn yên tĩnh lại.
Ánh mắt của Từ Nam Gia cũng rơi xuống trên người Hứa Diệp.
Trà sữa, miệng rộng, cắm ống hút vào bên trong.
Cậu có bị bệnh không thế?
Tại sao lại phải xé lớp màng ra rồi cắm ống hút vào chứ?
Nhưng hình như cậu ta nói cũng rất có đạo lý.
Lúc này, bình luận ở phòng livestream trực tiếp tăng lên gấp đôi.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tôi lại cảm thấy viện trưởng nói rất có đạo lý!”
“Chị Nam Gia ơi, chị từ bỏ đi, những người ở Bệnh viện Tâm thần cũng đều không sánh bằng Hứa Diệp!”
“Rõ ràng nhìn qua là Hứa Diệp có vấn đề, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy người có bệnh là Từ Nam Gia và Ngô Vân Phong chứ!”
Từ Nam Gia nhìn vào ly trà sữa trên tay của cô.
ống hút cắm vào từ dưới đáy.
Cô lại nhìn qua ly trà sữa của Hứa Diệp, ống hút của người ta là từ trên cắm xuống.
“Tôi… tôi… không phải… cậu…”
Từ Nam Gia trong lúc nhất thời liền không nói lên lời.
Hứa Diệp thở dài một tiếng: “Mau chóng đi khám đi, tình huống hiện tại của hai người rất ít thấy đó.”