Cách ăn mặc hôm nay của Hứa Diệp đúng thật là rất ngược đời.
Bộ vest màu hồng nhạt, áo sơ mi màu xám cùng với cà vạt màu đen, còn có một đôi giày da màu đen.
Những thí sinh khác đều là đồng phục đã được thiết kế, có một vài người mặc đồ cổ trang, dùng để biểu diễn điệu múa cổ điển hoặc là điệu nhảy dân tộc.
Hoặc là quần áo rộng thùng thình dùng để biểu diễn Street Dance.
Nhưng mặc vest, chỉ có một mình Hứa Diệp.
Mặc vest thì cũng thôi đi, lại còn là màu hồng nhạt.
Cách phối hợp này khiến cho người ta trong lúc nhất thời cảm thấy không phải là đến chương trình tuyển chọn tài năng, mà là đến phòng khiêu vũ của thế kỷ trước.
Cách mặc đồ này ở trong mắt của người khác có lẽ là rất kỳ quái.
Nhưng đây là do Hứa Diệp thiết kế.
Năm đó khi huynh đệ Khoái Tử biểu diễn bài ‘Quả táo nhỏ’ ở trên sân khấu, cũng là phối hợp như thế.
Rất phù hợp với khí chất của bài này.
Ống kính lập tức quay đến chỗ Hứa Diệp.
Lúc này, Hứa Diệp đúng lúc móc hạt dưa ở trong túi vest ra.
Ken két.
Hứa Diệp cứ như thế mà bắt đầu cắn hạt dưa.
“Cậu ta lại đến nữa rồi! Cắn hạt dưa đến nghiền rồi đúng không!”
“Mặc vest cắn hạt dưa, đúng là chỉ có mình cậu.”
“Tôi lại có chút mong đợi xem rốt cuộc là sẽ biểu diễn kiểu gì, thì mới xứng mặc bộ quần áo này chứ!”
Trong phòng livestream, các khán giả đều đang thảo luận về Hứa Diệp.
Thậm chí ngay cả người đầu tiên lên sân khấu biểu diễn cũng không có nhiều người chú ý đến.
Trên ghế sô pha ở một góc trong phòng chờ.
Đổng Ngọc Khôn ngẩng đầu nhìn lên màn ảnh, sau đó ánh mắt chuyển dịch qua phía Hứa Diệp.
Anh ta luôn cảm thấy, ca sĩ ký kết hợp đồng với Giải trí Thanh Quang này hình như rất thần bí, khiến cho người ta không đoán ra được.
Mỗi một hành vi của cậu ta đều giống như là có bệnh, nhưng chung quay lại mang đến nhân khí.
Đổng Ngọc Khôn cảm thấy người này vừa có bệnh lại vừa rất tự tin, có chút kỳ lạ.
Nhưng anh ta lại có hơi hâm mộ.
Không hổ là anh Diệp!
Đúng vậy, bây giờ Đổng Ngọc Khôn đã xem Hứa Diệp chính là đại ca hàng thật giá thật!
Cũng không biết là một tuần nay anh ta đã trải qua chuyện gì.
“Lấy lòng mọi người!”
Ở đối diện Đổng Ngọc Khôn, mấy soái tra trẻ tuổi cao ráo đang thấp giọng nói một câu.
Đổng Ngọc Khôn biết người này, anh ta tên là Lý Tinh Thần, cũng là Thực tập sinh của Giải trí Thanh Điểu.
Lần này Lý Tinh Thần đến Cự Tinh Ngày Mai là để đi đoạt quán quân.
Mà Giải trí Thanh Điểu cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho chuyện này.
Mỗi một lần biểu diễn, đều là đang chuẩn bị cho Lý Tinh Thần chính thức ra mắt.
Chỉ đợi đến cuối cùng giành được hạng nhất, trực tiếp ra mắt.
Chỉ là tập lần trước, Lý Tinh Thần và những người khác đều giống nhau, trở thành con sóng nhỏ trước cơn sóng thần Hứa Diệp, không có ai chú ý đến.
Giống như là đã chú ý đến ánh mắt của Đổng Ngọc Khôn, Lý Tinh Thần kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà nhìn qua Đổng Ngọc Khôn.
Anh ta dù bận rộn nhưng vẫn ung dung mà ngồi trên ghế sô pha, chờ đợi màn biểu diễn tiếp theo.
Theo từng thí sinh bắt đầu biểu diễn, bầu không khí ở trong phòng chờ cũng dần dần sốt ruột lên.
Chỉ còn lại âm thanh cắn hạt dưa của Hứa Diệp.
Không lâu sau, đến Đổng Ngọc Khôn ra sân.
Hình tượng của anh ta cũng không tệ, động tác vũ đạo cũng rất tiêu chuẩn, toàn thể biểu diễn cũng rất tốt, dẫn đến từng trận hoan hô của các khán giả dưới sân khấu.
Mà sau khi Đổng Ngọc Khôn đi xuống chính là Hứa Diệp.
Đợi đến lúc Hứa Diệp, anh chậm rãi đứng lên, đi về phía cửa phòng chờ.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, anh đi đến khu vực chờ của sân khấu.
Lúc này, Nghiêm Mật và Từ Nam Gia đang đánh giá màn biểu diễn của Đổng Ngọc Khôn.
Không lâu sau, Đổng Ngọc Khôn đi xuống sân khấu.
Sau khi nhìn thấy Hứa Diệp, anh ta nhíu mày lại, nhưng vẫn nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Anh Diệp, cố lên.”
“Cảm ơn.”
Hứa Diệp luôn cảm thấy Đổng Ngọc Khôn có tâm sự, dù sao thì tên này cũng đã luyện tập được hai năm rưỡi rồi, nhưng hình như vẫn có dáng vẻ rất căng thẳng.
Đổng Ngọc Khôn khẽ vuốt cằm, rời khỏi nơi này.
Hứa Diệp đep tai nghe vô tuyến do tổ chương trình chuẩn bị lên, đi về phía sân khấu.
Khi anh đứng ở trên sân khấu, Nghiêm Mật và Từ Nam Gia đều sửng sốt một chút.
Ăn mặc kiểu gì đây?
Tất cả phong cách của Hứa Diệp đều hoàn toàn không phì hợp với sân khấu.
Lúc này, trong thính phòng ở dưới sân khấu bỗng nhiên có người quát to lên.
“Hứa Diệp! Khám bệnh đi!”
Giọng hét này, còn là do một cô gái hét lên.
Hứa Diệp giật nảy mình.
Thế nhưng, sau khi cô gái này hô lên, có rất nhiều người đều hô lên.
Tràng diện này vượt ra khỏi dự liệu của Hứa Diệp.
Hình như là anh có fan rồi?
Hứa Diệp hít sâu một hơi.
Đây là lần đầu tiên anh đứng trên sân khấu như thế này.
Tâm trạng vốn đang căng thẳng thoáng cái đã biết mất không còn bóng dáng.
Anh có hơi hưởng thụ sân khấu này.
Nghiêm Mật vẫn có ấn tượng rất sâu sắc với Hứa Diệp, đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp phải chàng trai tặng hạt dưa cho cô.
Thực ra muốn con gái nhớ đến cậu cũng rất đơn giản, cướp đi lần đầu tiên của cô ấy là được.
Cho dù là loại lần đầu tiên nào.
Nghiêm Mật nhớ lại màn biểu diễn lần trước của Hứa Diệp, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Cô cầm mic lên, nói: “Hứa Diệp, cậu mặc bộ đồ này, có thể nhảy được sao?”
Từ Nam Gia cũng trêu ghẹo nói: “Có lẽ là vũ đạo của Hứa Diệp rất đặc biệt.”
Ấn tượng của cô với Hứa Diệp cũng rất sâu.
Không còn cách nào, cô cũng là lần đầu tiên gặp người uống ngược ly trà sữa.
Ấn tượng đầu tiên đều rất sâu.
Hứa Diệp chậm rãi nói: “Hôm nay mang đến cho mọi người bài hát ‘Quả táo nhỏ’, mời mọi người thưởng thức sự vui vẻ mà tôi mang đến cho mọi người.”
Trước lạ sau quen, Hứa Diệp của bây giờ hoàn toàn đã không còn kháng cự đối với việc biểu diễn bài ‘Quả táo nhỏ’ ở trên sân khấu.
Thậm chí còn rất hưng phấn.
Nghiêm Mật nhướng mày lại.
Những thí sinh khác đều nói là màn biểu diễn xuất sắc, sao đến cậu lại trở thành vui vẻ rồi?
Cô vẫn cười mà nói: “Mời bắt đầu.”
Cô mới vừa dứt lời, ánh đèn ở trên sân khấu thay đổi.
Tiếng nhạc đệm vang lên.
Đây là một đoạn âm nhạc có tiết tấu thanh thoát.
Mà lúc này, Hứa Diệp lại xoay người một cái, quay lưng về phía khán giả.
Anh sắp bắt đầu nhảy rồi.
Kèm theo nhạc đệm tiết tấu thanh thoát vang lên, Hứa Diệp một tay chống nạnh, một tay giơ lên, cơ thể theo tiết tấu cũng cử động.
Sau đó, hai tay Hứa Diệp dần dần nâng lên đến đỉnh đầu, vẽ một vòng tròn, sau đó chậm rãi thả xuống.
Bởi vì anh mặc một bộ vest màu hồng nhạt, áo vest phủ trên mông của anh, rõ ràng có thể nhìn thấy mông của anh đang vặn vẹo.
Người xem ở dưới sân khấu, các ban giám khảo ngồi ở khu ghế, tất cả các thí sinh ngồi trong phòng chờ đều vô cìng bối rối.
Mẹ nó cậu ta muốn làm gì thế?
Nhảy disco của người già sao?
Bỗng nhiên, Hứa Diệp nhảy quay người lại, bày ra tư thế tay trái chỉ lên không trung, tay phải chống nạnh.
Mà cơ thể của anh vẫn đang chuyển động theo tiết tấu.
Khúc nhạc dạo dần dần kết thúc.
Hứa Diệp nâng hai cánh tay lên, chính là tư thế khoe bắp tay, mở miệng lên hát.
“Tớ trồng một hạt giống, cuối cùng cũng mọc ra quả rồi, hôm nay là một ngày vĩ đại.”
Hứa Diệp trên sân khấu, dùng tư thế của vũ đạo phục cổ, say đắm mà biểu diễn bài hát.
Bài ‘Quả táo nhỏ’ rất ma tính, vũ đạo cũng rất ma tính.
“Hái ngôi sao xuống tặng cho bạn, kéo trăng sáng xuống tặng cho bạn, để cho mặt trời mọc mỗi ngày đều là vì cậu.”
“Biến thành cây nến thiêu đốt chính mình, chỉ chiếu sáng cho cậu.”
“Tớ hiến tặng hết tất cả cho cậu, chỉ cần cậu vui vẻ.”
“Cậu khiến cho mỗi ngày của tớ đều trở nên có ý nghĩa,”
“Mặc dù sinh mệnh ngắng, nhưng yêu cậu mãi mãi sẽ không rời xa.”
Chỗ ngồi của ban giám khảo, miệng của Nghiêm Mật và Từ Nam Gia cũng mở to ra, có thể đủ để nhét trứng gà vào luôn rồi.
Các cô cũng đã từng nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ.
Thế nhưng sân khấu của Hứa Diệp thật sự là hai cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Đây là bài hát gì thế?
Đây là vũ đạo gì thế?
Rõ ràng là khuôn mặt của Hứa Diệp biểu diễn rất nghiêm túc, nhưng tại sao lại buồn cười như thế chứ.