Minh Tinh Này Hợp Pháp Nhưng Có Bệnh

Chương 8: Ca hát(×), nhắng nhít(√)

Thảo luận ở trên mạng đã khí thế ngất trời.

“Cậu ấy tên là Hứa Diệp sao?”

“Hay ghê, đã sắp lên sân khấu rồi mà còn đang cắn hạt dưa, anh ấy không có chút căng thẳng nào sao.”

“Tôi có chút mong đợi về màn biểu diễn của cậu ấy rồi!”

“Khoan hẵng nói, người còn rất đẹp trai nữa.”

“Bây giờ chị Mật có chút nghi ngờ cuộc sống rồi, ha ha ha!”

Biểu hiện của Hứa Diệp và biểu cảm của Nghiêm Mật khiến cho các khán giả cười xỉu.

Đây còn là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy có thí sinh như thế.

Không lâu sau, Hứa Diệp đẩy cửa sân khấu đi vào, sau khi đi vào thì thuận tay cho một quả Trái cây âm thanh kỳ diệu vào trong miệng, tăng kỹ năng thanh nhạc của anh lên đến cấp độ A.

Sân khấu này là một trường quay của tổ chương trình, sân khấu nhỏ.

Khoảng cách giữa thí sinh và ban giáo khảo rất gần, không có cảm giác xa cách gì cả.

Ban giám khảo cũng không ngồi ở trên ghế lớn, mà là tùy ý ngồi ở trước mặt.

“Xin chào Nghiêm Mật lão sư.” Hứa Diệp lên tiếng chào hỏi.

Nghiêm Mật khẽ vuốt cằm, hỏi: “Vừa rồi cậu là đang cắn hạt dưa sao?”

“Hả? Bị chị nhìn thấy sao?” Hứa Diệp có chút kinh ngạc mà nói.

Anh vừa nghe thấy tiếng nhắc nhở liền lập tức dừng hành động cắn hạt dưa lại, chẳng lẽ tổ chương trình đã cắt ống kính trước giờ?

Hứa Diệp thật sự không ngờ đến.

Nghiêm Mật bất lực mà lắc đầu.

Thế nhưng lúc này Hứa Diệp lại nói: “Chị có ăn không? Trong túi tôi vẫn còn.”

“Khụ khụ…” Nghiêm Mật lập tức không kềm được nữa.

Hai thành viên ở bên cạnh cũng đều bật cười lên.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mật tham gia chương trình lại gặp phải chuyện này.

Thí sinh hỏi cô có ăn hạt dưa không.

Những thí sinh khác cũng bị làm cho mơ màng.

“Có phải là cậu ta bị bệnh nặng gì hay không?”

“Hôm nay từ lúc tôi mới vừa gặp cậu ta là đã cảm thấy không được bình thường rồi!”

“Tôi vô cùng nghi ngờ tinh thần của cậu ta có vấn đề.”

Thế nhưng nhiệt độ của chương trình vẫn tăng lên, Trương Quang Vinh có chút lúng túng mà cười một tiếng.

“Tên nhóc này thật sự là có bệnh.”

Nghiêm Mật nhanh chóng khôi phục lại, mỉm cười nói: “Xin hãy tự giới thiệu bản thân trước.”

Hứa Diệp tự giới thiệu mình rất đơn giản.

Sau khi nói xong, Nghiêm Mật cầm fofder lên.

Trên văn kiện giấy A4 có lời bài hát của Hứa Diệp.

Cô nhìn tên bài hát, cười nói: “Lần này cậu sẽ biểu diễn bài hát có tên là ‘Nhiệt Tâm 150℃ Của Cậu’, lời bài hát nhìn qua thì khá là ngọt ngào, là tự cậu viết sao?”

Hứa Diệp gật đầu một cái.

“Đây là một bài hát kiểu gì?” Nghiêm Mật hỏi.

“Bài hát khích lệ lòng người.” Hứa Diệp không chút nghĩ ngợi mà nói ra.

Nghiêm Mật nhìn đại khái qua lời bài hát một chút.

Bên trong lời bài hát có sử dụng những từ ngữ như ánh mặt trời, ước mơ và nhiệt tâm…, rất hiển nhiên, đây là một vài hát vui vẻ.

Chỉ nhìn những lời bài hát này, đại khái có thể nghĩ đến nhịp điệu của bài hát là phong cách nào.

Trong lòng cô có chút mong đợi về màn biểu diễn của Hứa Diệp.

Trước đó, chưa từng có thí sinh nào cầm bài hát do mình tự sáng tác để lên sân khấu biểu diễn.

“Bài hát này nhìn qua cũng không tệ lắm.”

Trong lòng Nghiêm Mật lẩm bẩm một câu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Diệp, trên mặt cô mang theo nụ cười dịu dàng.

“Chị Mật, từ ngữ của bài hát này vô cùng ngọt ngào, cảm thấy rất sảng khoái.” Người bên cạnh nói.

“Tôi cũng có hứng thú với bài hát này, lúc hát ra chắc là rất êm tai.”

“Đúng vậy, giọng của Hứa Diệp chắc là kiểu trong trẻo, tôi có hơi không thể chờ rồi.”

Hai thành viên trao đổi, kéo không khí của hiện trường lên.

“Nếu như cậu đã chuẩn bị xong rồi thì hãy bắt đầu đi.” Nghiêm Mật cười một tiếng.

Nhìn thấy biểu cảm của ba người, Hứa Diệp cảm thấy đầu ngón chân sắp cắm sâu xuống đất rồi.

Có lẽ là biểu diễn của tôi có hơi không giống với tưởng tượng của mấy vị.

“Được, chị Mật.”

Hứa Diệp ra dấu tay.

Âm thanh nhạc đêm dần dần vang lên.

Bản bài hát này của Đằng Cách Nhĩ mở đầu là một đoạn tiếng đàn du dương.

Khi nhịp điệu vang lên, ba người Nghiêm Mật đều lộ ra nụ cười.

Kiểu như vầy là đúng rồi.

Sau khi nhịp điệu kết thúc, Hứa Diệp lên tiếng.

Anh giơ mic đến bên miệng.

“Nụ cười của Super Idol đều không ngọt ngào bằng cậu.”

Khi anh hát xong câu này, Nghiêm Mật đang chuẩn bị lay động cơ thể theo nhịp điệu trực tiếp mơ màng.

Chính là trực tiếp mơ màng, cơ thể cũng cứng lại.

Bao gồm hai giám khảo ở bên cạnh cô cũng là như thế.

Chuyện gì thế?

Giọng hát này của cậu là như thế nào?

Cậu thật sự là đang nghiêm túc hay sao?

Trong nháy mắt, trong đầu của Nghiêm Mật tràn đầy dấu chấm hỏi.

Giờ phút này, trong phòng livestream video của ‘Cự Tinh Ngày Mai’.

Trong khoảnh khắc Hứa Diệp mở miệng đã nổ tung bình luận.

“Chú ý, chỗ này không phải là đang ngừng hình ảnh! Ha ha ha!”

“Giọng hát này là sao thế? Sao tôi lại có cảm giác giống như là đang ở trên thảo nguyên thế?”

“Super Idol gì chứ, cậu đây chính là Ngưu Lang của Super thảo nguyên!”

“Chị Mật muốn điên rồi!”

Trong những thí sinh đã biểu diễn trước đó, có người hát theo nhịp, có người không biết hát nhảy lung tung.

Những thí sinh biểu diễn không tốt này đều nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận của mọi người.

Thế nhưng màn biểu diễn của Hứa Diệp thật sự là quá vô lý.

Anh không hát theo nhịp, hát cũng rất hay, thế nhưng nghe cứ kỳ lạ sao ấy.

“Ánh nắng giữa trưa của tháng 8 cũng không chói mắt bằng cậu.”

“Nhiệt tâm 150℃ của cậu, tích tích như nước cất thuần khiết.”

“Cậu không biết là cậu đáng yêu như thế nào, sau khi ngã xuống sẽ cười ngốc nghếch mà đứng lên.”

“Cậu chưa từng xem nhẹ thất bại, sự cố chấp đối với ước mơ đều chưa từng thay đổi.”

Chân mày của Nghiêm Mật dần dần nhíu lại, cuối cùng thì cô cũng đã cảm giác được chỗ nào không đúng rồi.

Không phải là vấn đề của lời bài hát, cũng không phải là vấn đề của bài hát.

Mà là vấn đề của ca sĩ.

Kiểu hát của người này không đúng!

Một ca khúc ngọt ngào nhưng sao lại bị cậu ta hát thành như thế này chứ?

Rốt cuộc là cậu ta đã từng học ca hát chưa?

Nghiêm Mật đã lớn tiếng gầm thét ở trong tâm lý rồi.

Lúc này, Hứa Diệp vẫn đang nghiêm túc biểu diễn.

Trong khoảng khắc mà anh mở cuống họng, anh đã biết là không còn đường lui rồi.

Đã như thế, vậy thì mặc trời cuốn trôi đi.

Không phải là mình đang ca hát.

Mà là đang nhắng nhít.

“Rất yên tâm khi cậu nói với tớ, đừng sợ vì đã có tớ ở đây rồi, để cho tớ đến.”

“Dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình, dáng vẻ kiên định kia.”

Nhịp điệu tiến vào chỗ này, đã sắp hát đến điệp khúc rồi.

Ngay lập tức, Nghiêm Mật giơ giấy A4 ở trong tay lên, xem kỹ nhiều lần.

Trên khu bình luận đã có vô số dòng chữ chạy qua.

“Bây giờ chị Mật đã có chút nghi ngờ là liệu mình có nghe lầm hay không rồi, ha ha ha!”

“Cậu ta hát là nước cất sao? Sao tôi lại cảm thấy là hát nồi lẩu hai ngăn nhỉ!”

“Tôi đã hiểu Hứa Diệp nói khích lệ lòng người là có ý gì rồi, bây giờ tôi cảm thấy có thể đi chăn trâu ở trên thảo nguyên rồi!”

“Tại sao tôi lại cảm thấy giọng hát này của cậu ta giống như là đang lái xe chạy nhanh ở trên thảo nguyên mênh mông bát ngát thế, nhưng bánh xe lại là hình vuông?”

Các khán giả đều cười như điên.

Đây là lần đầu tiên nghe được bài hát như thế.

Không chỉ riêng bọn họ, suy nghĩ của những thí sinh khác cũng là như thế.

Cậu ta đang làm gì thế?

Trương Quang Vinh ở hậu trường cũng trợn mắt há mồm mà nhìn chằm chằm vào màn ảnh.

“Mình đã sơ ý quá rồi! Mẹ nó, cái tên này biết nhắng nhít!”

Nhưng sau khi nhìn thấy số người vào xem livesream của lúc này, nhất thời lộ ra sắc mặt vui vẻ.

Kiếm lời rồi, kiếm lời rồi!

Hứa Diệp tiếp tục hát lên, anh đã hoàn toàn buông thả bản thân rồi, thậm chí là cơ thể cũng đã đung đưa theo tiết tấu.

“Nụ cười của Super Idol đều không ngọt ngào bằng cậu.”

“Ánh nắng giữa trưa của tháng 8 cũng không chói mắt bằng cậu.”

“Nhiệt tâm 150℃ của cậu, tích tích như nước cất thuần khiết.”

“Độc nhất vô nhị ở nơi này, là thời đại thuộc về cậu.”

“Không sợ thất bại mà nhiệt tình một trận cho sảng khoái.”

“Nhiệt tâm 150℃ của cậu, tích tích như nước cất thuần khiết.”

…..

Không lâu sau, bài hát đã đến khúc cuối.

Hát xong câu cuối cùng, âm thanh nhạc điệm cũng dần dần biến mất.

Hứa Diệp khẽ mỉm cười, nói: “Chị Mật, tôi đã biểu diễn xong rồi.”

Nghiêm Mật nhìn vào giấy A4 ở trên tay, rồi lại nhìn qua Hứa Diệp, biểu cảm trên mặt có chút dở khóc dở cười.

Cô hít sâu một hơi, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp, nghiêm túc nói: “Ai đã dạy cậu hát như thế?”