Ngày 18/5 của mười hi năm về trước, ngày hôm đó nhà bà tôi có việc gì đó tôi không có nhớ rõ chỉ biết là gia đình tôi lên đó ăn cơm. Tôi sau khi ăn xong như thường lệ chạy đến bờ sông chơi, nó là sông Lục Nam, tôi thì sống ở nông thôn nên tre trúc nhiều lắm cái chỗ tôi hay ngồi nhìn sang hai bên cũng chỉ toàn là tre thôi nhưng tôi cũng không quá lo cha mẹ sẽ đi kiếm vì chỗ đó cách nhà bà tôi không xa khoảng năm mươi bước đã là nhiều lắm rồi ấy, hôm nay cũng vậy tôi chạy xuống những bậc cầu thang ấy nghịch nước mà không hề hay biết rằng hôm nay cuộc đời tôi sẽ được bước sang trang mới."Này, cậu gì ơi!"
Tôi nghe tiếng gọi liền quay lại, đó là một cô gái với mái tóc dài ngang vai, tôi vẫn còn nhớ chứ thứ mà tôi phải ôm theo đến tận bây giờ là nụ cười của cô gái lạ mặt đó, cô chạy xuống nở một nụ cười thật tươi với tôi.
"Chào cậu, mình là Yến Ly còn cậu thì sao?"
"Tôi ư?"
Tôi ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt với vẻ mặt hoang mang nhưng đáp lại sự ngơ ngác của tôi là một nụ cười như ánh nắng của cậu ấy. Tôi nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc sang một bên đáp lại cô.
"Mình Là Tiểu Minh, rất vui được làm quen với cậu?"
Cậu nghe vậy liền kéo tôi đứng dậy chạy đến chỗ có một đám người có vẻ bằng tuổi với tôi, cô háo hức kéo tôi lại giới thiệu với họ.
"Này này, đây là Minh bạn mới của mình đó, Trà đây là Trung, Dương, Phương Trà, Hiếu còn có Linh và Bảo nữa!"
Tôi nhìn sơ qua Trung là một chàng trai trông có vẻ khá năng động cũng là người lao ra hỏi tôi đủ thứ, Phương Trà và Bảo là hai người trông có vẻ đáng sợ nhất đám có lẽ vì trong trí nhớ của tôi hai người họ trông khá điềm tĩnh, còn Linh cô ấy cao hơi tôi cả một cái đầu, mái tóc khá dài và hai người còn lại thì chẳng thèm để tâm đến tôi nữa cơ, nhớ lại vẫn có chút đau lòng. Ngày hôm đó tôi kể cho họ nghe một thứ mà tôi đã từng trải qua, nếu như kí ức ức của đa phần mọi người trên thế gian này đều bắt đầu từ khi lên ba thì tôi có phần đặc biệt hơn đôi chút, kí ức của tôi đã hiện hữu từ những ngày tôi mới chỉ biết bò. Hôm đó là một buổi sớm tôi vào nhà bà nội, hôm đó làm gì đó tôi không nhớ rõ lắm nhưng mọi người bận đến độ bỏ quên tôi bò quanh sân rồi bò sang ra ngoài cổng nơi đó có một cô gái với mái tóc khá dài, phải qua cả phần lưng luôn cơ cỡ ngang đù, mặt mũi thì tôi nhìn không rõ cô gái lạ mặt đó đứng ở ngoài cổng dang tay ra toang bế tôi nhưng có vẻ lúc đó tôi cũng không quá sợ thậm chí còn muốn cô gái đó bế lên nhưng rồi mẹ tôi gọi tôi, lúc tôi nghe thấy tiếng gọi đó cũng là lúc cô gái kì lạ đó biến mất.