Nhưng giờ ta đã chẳng còn lựa chọn nào khác, trói Ngưu Lang và bò vàng lại, rồi đi cùng với Chức Nữ lên núi.
Vào ban đêm, miếu thần có vẻ càng thêm âm u quỷ dị.
Ta và Chức Nữ đang định chia nhau ra tìm Vũ Y, đằng sau tượng thần bỗng bắt đầu xuất hiện một đống chuột, lớp nọ đè lên lớp kia, ồ ạt xông về phía chúng ta.
Ta sợ đến mức hét lên ầm ĩ, định bụng bỏ chạy, xong phát hiện đám chuột này chừa ta ra, một lòng vây về phía Chức Nữ.
Chức Nữ vừa trốn vừa nói to:
"Thứ này dùng để đánh với thần tiên, không có tác dụng với ngươi đâu, mau đi tìm Vũ Y đi!"
Ta còn không kịp ngẩn người, đã lao băng băng ra đằng sau lưng tượng thần.
Tượng thần là kim thân, ai cũng không biết được rằng đằng sau lưng hắn ấy thế lại có một cánh cửa.
Ta vừa đẩy cửa ra, bị cảnh ở trước mặt doạ cho phát ngốc.
Vũ Y, quá nhiều Vũ Y.
Những bộ quần áo rực rỡ lung linh, tiên khí nồng đậm được treo thẳng tắp ở bên trong tượng thần.
"Lâm Phượng! Ta không chịu nổi nữa đâu!"
Ta sốc lại tinh thần, vớ vội một bộ quần áo gần nhất chạy ra, thấy trên người Chức Nữ đã bị đám chuột kia cắn cho chảy máu.
Ta nắm chặt lấy Vũ Y, dùng sức ném nó cho nàng.
"Đón lấy này!"
Chức Nữ đón được Vũ Y, một giây sau hào quang rực rỡ phụt ra.
Nàng lắc mình biến hoá, dung mạo như thật như mơ, không nhiễm một hạt bụi trần, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cùng lúc đó, một đám dân làng xông vào trong miếu thần, chúng cầm dao phay tay cầm cuốc, tợn tẫu nhìn ta:
"Con độc phụ kia! Mày đúng là trốn ở đây!"
Nói xong bọn họ nhìn về phía Chức Nữ, qua một thoáng kinh ngạc, vậy mà lại đưa cuốc nhắm về phía nàng ấy.
"Mày đã gả cho Ngưu Lang, nên hầu hạ chồng, đẻ con cho nó, giúp chồng dạy con, mày muốn bỏ chồng mày à?"
"Con tiện tỳ không biết xấu hổ! Mày còn dám cho chồng mày uống thuốc độc!"
"Mày cũng xứng làm thần tiên à?"
...
Sắc mặt Chức Nữ phức tạp, hiển nhiên nàng ấy đã bị những lời này doạ cho chết khϊếp không biết nói cái gì.
Nhưng chính nàng cũng không muốn nói thêm gì hết, chỉ hướng về phía ta vung tay lên, ta chỉ cảm thấy cơ thể mình bắt đầu bay bổng nhẹ nhàng, như thể sắp bay vυ't lên trời vậy.
Nàng ấy muốn dẫn ta đi!
Ta mừng lắm.
Nhưng giây tiếp theo, mẹ Trần Đại Dương lao đến ôm chặt lấy chân ta, khóc la gào thét.
"Mày gϊếŧ con trai tao rồi! Mày còn muốn chạy nữa à?"
Dần càng lúc càng có nhiều người chạy đến bắt ta, bọn họ không để ta nhúc nhích ra được.