Chức Nữ Kiếp

Chương 5

Con bò già dùng chân trước vuốt đầu hắn, giọng điệu từ ái:

"Chuyện này là để vợ con làm, con mó tay vào làm cái gì?"

Ngưu Lang cung kính đáp

"Vợ mới không nghe lời, con còn phải lấy kinh nghiệm từ những người trong làng, rồi dạy dỗ lại đã, nương, nước có lạnh không? Để con lấy thêm nước cho nương nhé."

...

Con ngươi của ta co rúm lại, vội che miệng ngồi thụp người xuống.

Ngưu Lang gọi con bò già kia là nương?

Nhưng nương của Ngưu Lang rõ là ta từng gặp rồi mà. Đó là năm đầu tiên ta bị bán đến đây, ở đầu làng bắt gặp mụ già khôn lỏi cay nghiệt này.

Bà ta chống tay ở eo đứng ở đầu làng chửi rủa, nhìn thấy ta, còn xăm xoi từ đầu đến chân đốp chát:

"Mua con này chỉ tổ phí tiền, vừa thấy đã biết không phải loại mắm đẻ gì."

Bởi một câu của mụ, tối đó ta đã ăn một trận đòn ác.

Sau này, không được bao lâu thì mụ mất tích.

Người trong làng ai cũng bảo mụ lạc đường ở trên núi, khéo đã làm mồi cho sói rồi.

Thế nào lại biến thành con bò vàng yêu tà này?

Hơn nữa nhìn vẻ này, Ngưu Lang còn rất vui lòng.

Thế cũng quá quái rồi.

Tim ta đập muốn rơi khỏi l*иg ngực, bịt chặt miệng không dám phát ra lấy một tiếng.

Chỉ nghe giọng nói tà hồ của con bò già tiếp tục vọng vào tai:

"Không nghe lời cũng không sao, uống nước tiên khắc nghe lời, mai bảo trưởng làng đưa con và vợ mới đi gặp thần tôn, con cẩn thận chớ làm ngài ấy phật lòng."

Nước tiên gì? Thần tôn gì?

Lời bọn họ nói ta nghe không hiểu câu nào hết.

Nhưng ta mơ hồ ý thức được là, cái làng này không hề đơn giản như bên ngoài nhìn vào.

Lúc quay về đẩy cửa cổng không khéo đυ.ng phải con dâu nhà họ Vương đang đứng ở cửa.

Ta kiếm cớ qua loa bảo mất ngủ ra ngoài đi dạo, tiện hỏi thăm cô ấy xem làng Đầu Bò này cưới vợ có phải làm nghi thức gì không?

Con dâu nhà họ Vương mù tịt, hiển nhiên không biết gì hết.

Sớm tinh mơ hôm sau, Ngưu Lang trói nghiến Chức Nữ lại, ném lên lưng bò, đi cùng với trưởng làng và mấy bô lão có tiếng nói trong làng vào sâu trong núi.

Bọn chúng vừa đi, ta đã vội vàng chạy đến chuồng bò tìm Vũ Y.

Đáng tiếc bới tung cả chỗ này cũng không thấy tung tích Vũ Y đâu.

Nghĩ lúc Trần Đại Dương đi lầm đường vào chuồng bò bị ăn chửi, chắc chỉ vì Ngưu Lang sợ gã động chạm gì vào mẹ ruột mình.

Ta không có thời gian để nghĩ nhiều, bấm bụng lén đuổi theo đám người Ngưu Lang kia, ai dè vừa đi ra khỏi nhà Ngưu Lang đã thấy Trần Đại Dương hùng hổ ba máu sáu cơn đi về phía ta.