Tại sao chưởng môn lại đặt cửa vào cho các đệ tử ở Loạn Táng Cương, chính là vì muốn để cho những đệ tử mới này hiểu được đã từng có bao nhiêu các sư huynh ngã xuống ở nơi này, để bọn họ ghi nhớ thật lâu, muốn sống sót nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Nguyên chủ là quỷ hồn nhỏ tuổi nhất trong đó, lúc còn sống cũng là đệ tử nội môn của Phong Thanh Môn, vì cứu người mà chết.
Phàm là người chết trong bí cảnh, linh hồn sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này, không thể rời đi.
Đó cũng là kết cục bi thảm nhất của họ.
Thiên Tứ nhìn nam chính thụ và mấy đồng môn lập nhóm, trong đó có nhân vật phản diện.
Không ai biết y là gián điệp, chung đυ.ng coi như không tệ, Ngôn Chi Húc thấy y không có bùa trừ tà bèn đưa một lá bùa dư cho y, phòng ngừa ác quỷ nhập thể đoạt xá.
"Viên Anh, chỗ này của ta có nhiều lắm, ngươi cầm đi.""
Viên Anh cười nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.
Tuy rằng y không cần dùng đến món đồ chơi này vì bản thân chính là quỷ thể, không cần lo lắng bị quỷ hồn đoạt xá, nhưng vẫn cẩn thận gấp đôi lá bùa lại, bỏ vào trong túi.
"Ở Loạn Táng Cương tổng cộng có bảy chiếc chìa khóa, chỉ cần có một người trong đội chúng ta tìm được sẽ coi như thành công." Ngôn Chi Húc chỉ vào cô hồn du đãng trên Loạn Táng Cương, cười cười: "Chúng ta không thể tìm một cách mù quáng, có thể hỏi những tiền bối kia.""
Trong đội ngũ có một cậu trai nhát gan, sắc mặt nhất thời không ổn: "Ta... Ta sợ...""
Cậu trai tên Lưu Ý, từ nhỏ đã sợ quỷ, đừng nói là để cho cậu ấy nói chuyện với quỷ, mới nhìn thấy Loạn Táng Cương có nhiều quỷ như vậy thì chân đã mềm nhũn, không bị dọa ngất đi đã là không tệ rồi.
Một số người có quen biết nhau, trong đội ngũ quả thật có không ít người sợ quỷ.
Ngôn Chi Húc nói: "Các ngươi có thể chọn vài người thoạt nhìn không đáng sợ, những quỷ hồn này đã chết nhiều năm rồi, nhưng vẫn còn ý thức của người sống, chỉ có khi chúng ta tới gần, bọn họ mới có phản ứng."
""Thì ra là thế... " Lưu Ý bừng tỉnh hiểu ra.
Hèn chi có nhiều quỷ hồn như vậy du đãng khắp nơi mà bọn họ tới cũng không có phản ứng, hóa ra là chỉ có tới gần mới có thể phát hiện người sống.
Nhất thời cậu ấy yên tâm hơn rất nhiều.
""Mọi người còn câu hỏi nào không?" Ngôn Chi Húc hỏi.
Mọi người lắc đầu, bắt đầu phân công.
Lưu Ý nhát gan, nhìn một vòng, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.
Thiếu niên ôm búp bê vải rách kia, thoạt nhìn không lớn hơn cậu ấy bao nhiêu, trọng điểm là cậu không thiếu tay thiếu chân, trên người cũng không có nhiều vết máu người dến vậy, quần áo tuy có chút lộn xộn, sắc mặt trắng bệch nhưng cũng không quá dọa người.
Cậu ấy tới gần oan hồn, khi đi được ba bước, oan hồn ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp kia mang theo một chút bụ bẫm của trẻ con, trong nháy mắt nhìn thấy người sống liền sợ tới mức chạy đi.
Lưu Ý không ngờ mình sợ quỷ mà còn có thể dọa đến quỷ, có chút ngoài ý muốn.
Thiên Tứ nhất định phải tuân theo tính cách của NPC, không thể phá hư thiết lập nhân vật.
Nguyên thân khi còn sống là một kẻ nhát gan, luôn bị người ta khi dễ, Thiên Tứ cũng phải tuân theo tính cách này, không thể để lộ ra một chút sơ hở.
Lưu Ý vốn sợ quỷ lại bất ngờ không sợ nữa, thậm chí cậu ấy còn cảm thấy quỷ hồn sợ mình kia có chút đẹp mắt, nhanh chân sải bước đuổi theo.
Quỷ hồn bị ép lui đến khi không thể lui được nữa, run lẩy bẩy trốn ở sau cây.
Lưu Ý đuổi theo một đường, bỗng nhiên nhớ tới mình là tu sĩ, chỉ cần dùng một lá bùa Trấn Quỷ để trấn áp quỷ là được, căn bản không cần phải đuổi theo quỷ hồn chạy mấy vòng như vậy.
Vừa rồi quá kích động nên quên mất, lập tức lấy ra một lá bùa, niệm khẩu quyết.
Lá bùa lên tiếng trả lời, Thiên Tứ bị trói ngay tại chỗ, hoàn toàn không còn đường lui, run lẩy bẩy nhìn Lưu Ý.
"Hầy, ngươi đừng sợ ta.""
Trước kia là tiền bối, Lưu Ý làm sao có thể vô lễ với tiền bối, cho dù bọn họ đã ngã xuống thì đó cũng là sư huynh của Phong Thanh Môn.
Đôi mắt oan hồn chứa nước mắt trong suốt, khuôn mặt hồng hồng, cực kỳ giống con mèo con nhát gan sợ phiền phức.