Thiên Tứ ôm búp bê vải rách máu chảy đầm đìa, đứng ở trong đám ác quỷ lít nhít.
Bầu trời khắp chốn âm u, ánh trăng màu đỏ sậm trong tầng mây như ẩn như hiện, chung quanh vô cùng ồn ào náo động, là tiếng gầm thét của đám ác quỷ.
"Hệ thống, thân phận bây giờ của tôi là gì?" Thiên Tứ nhìn quanh bốn phía, không có một người sống, cậu cũng như thế.
Thiên Tứ là nhân viên công tác của cục thời không, hệ thống của hai thế giới trước đã bỏ cậu lại, thế nên hiện tại cậu được trói buộc với một hệ thống mới.
Tính cách của hệ thống này nếu so với hệ thống trước thì tốt hơn, ít nhất sẽ không động một chút là mắng cậu.
Hiện tại cậu lại nhập vai, là một chó liếʍ công đối với thụ cầu mà không được.
Một thân phận địa vị như vậy nhất định sẽ chết, hèn mọn chó liếʍ công.
Không ai thích loại công việc vất vả mà lại tốn công này, hơn nữa tiền lương còn thấp, rất nhiều nhân viên công tác sẽ không nhận kiểu nhiệm vụ thế này.
Thiên Tứ rất nghèo, nghèo đến nỗi chết đói, trên cơ bản nhiệm vụ gì cũng sẽ nhận, là quỷ nghèo nổi tiếng trong cục thời không.
""Ký chủ, bây giờ cậu là oan hồn trong bí cảnh.""
""Nam chính thụ là ai?""
""Nam chính thụ là một ma tu, giả trang thành nhân sĩ chính đạo, trà trộn vào Phong Thanh Môn, làm gian tế, lại thích nam chính công. Nam chính công chỉ lợi dụng y, cuối cùng làm cho thân phận y bại lộ, trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© công cộng của cả môn phái.""
""Ký chủ, chỉ cần thiết lập nhân vật không sụp đổ, những chuyện khác cứ tùy ý phát huy.""
""Được, cảm ơn.""
""Không có chi ~վ, ᴗ, ի~""
Thiên Tứ nghe hệ thống tự thuật, một bên rời xa bầy ác quỷ, bay đến biên giới.
Cậu ôm trong ngực một con búp bê vải rách, hẳn là đồ vật duy nhất của nguyên chủ để lại khi còn sống, quỷ hồn xung quanh không để ý đến cậu, tùy tiện bay tán loạn xung quanh cậu, càng chạy càng xa.
Hệ thống còn nói: "Nhiệm vụ của cậu chính là làm một hèn mọn chó liếʍ công có đủ tư cách, cố gắng đừng vi phạm thiết lập nhân vật. Về phần nội dung cốt truyện của nam chính công và nam chính thụ cũng không cần nhúng tay vào."
Công việc này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó.
""Thời gian là bao lâu?""
""Ba tháng.""
Hệ thống nói xong, Thiên Tứ hầu như đã hiểu biết.
Cậu cần sắm tốt một vai hèn mọn chó liếʍ công trong thời gian ba tháng, liếʍ đến khi hai bàn tay trắng, sau đó lại hợp lẽ chết đi, coi như nhiệm vụ hoàn thành.
Đi luẩn quẩn trong rừng cây một vòng, Thiên Tứ vô cùng mệt mỏi, cho dù bây giờ cậu là quỷ hồn nhưng cũng có thể cảm nhận được bí cảnh này có hạn chế đối với những linh hồn đã chết bọn họ.
Đi một đường, dưới chân là xương trắng chồng chất, lúc này cậu mới phát hiện nơi đây thật ra là Loạn Tán Cương, ngoại trừ ánh trăng màu đỏ trên trời thì chung quanh chỉ có một màu đen kịt.
Cậu không đợi bao lâu, bầu trời đã nứt ra thành một lỗ hổng, các đệ tử Phong Thanh Môn lục tục ngự kiếm tiến vào.
Bí cảnh này là nơi Phong Thanh Môn chuyên dùng để đệ tử rèn luyện.
Cứ cách ba năm, bí cảnh sẽ mở cửa, vô số đệ tử Phong Thanh Môn đến đây để đoạt giải nhất chỉ vì trở thành đệ tử nội môn.
Thiên Tứ ngẩng đầu, các đệ tử nhao nhao hạ xuống, cậu nhìn thấy thanh niên dẫn đầu, chính là nam chính công Tiêu Vân Đình.
Làm đại sư huynh, hàng năm hắn đều sẽ đưa đệ tử tiến vào, thiếu niên theo sát bên người hắn là nhân vật phản diện Ngôn Chi Húc.
Nam chính thụ đứng ở trong đám người, trông có vẻ tầm thường, Thiên Tứ trốn bên trong đám ác quỷ, đánh giá y.
Ngôn Chi Húc nhìn Loạn Tán Cương dưới chân, vô số oan hồn bay lượn xung quanh, xúc động rất lớn.
""Đại sư huynh, những quỷ hồn này đều là?""
"Là các sư huynh của các ngươi, đã chết ở đây." Tiêu Vân Đình không giải thích quá nhiều, giảng giải quy củ của bí cảnh rồi để cho các sư đệ cầm pháp khí, tự mình lập đội dò xét, sau đó biến mất ở trước mặt mọi người.
Nam chính công phụ trách dẫn đội, chỉ có thể đưa đến nơi này.
Khoảng thời gian còn lại hắn sẽ ở bên ngoài bí cảnh, nghiêm ngặt giám thị mỗi một hành vi của đệ tử, từ đó sẽ xuất thủ cứu viện vào thời điểm nguy hiểm nhất.