Thiên Tứ khuyên cậu ta không nên làm lớn chuyện, cậu nói sẽ giúp cậu ta , Dư Khả đau lòng cũng không muốn tin tưởng Thiên Tứ, cậu ta trái lại còn vu oan cho Thiên Tứ, nói Thiên Tứ cưỡиɠ ɧϊếp mình.
Người giáo viên trẻ tuổi ngu ngốc bị người dân trong thôn tấn công, cuối cùng chết ở vùng núi nghèo nàn, không thể quay lại.
“Xem xong chưa?”
Giọng nói không kiên nhẫn của hệ thống vang xung quanh tai cậu.
“Chỉ đơn giản như thế này?” Thiên Tứ nghi ngờ hai mắt mình có vấn đề, nhiệm vụ như thế này mà đơn giản, so với lần trước còn phức tạp hơn rất nhiều.
Hệ thống: “Nhiệm vụ này nhanh chết lắm.”
Thiên Tứ: “....”
Cậu biết là, hệ thống sao có thể có ý tốt sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ dễ được chứ.
Sau khi hệ thống rời khỏi, Thiên Tứ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Xe hình bánh mì chạy lên núi rung lắc do đường xóc, trên xe còn có những giáo viên khác, tổng cộng có năm người.
Bốn nam một nữ.
Giáo viên nữ tên là Tống Thiến Thiến, cô mặc một bộ váy tuyết trắng, tóc ngắn lượn sóng ngang vai, mỗi lần cười lên làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái, là nữ giáo viên duy nhất có can đảm đi đến vùng núi nghèo khó này dạy học.
Cô rất hoạt bát, dọc đường đi đều nói chuyện ríu rít, đối với phong cảnh bên ngoài vô cùng tò mò.
Ngồi bên cạnh cậu lần lượt là Niên Hoành, công một, hắn có một cơ thể to lớn cường tráng, Tống Thiến Thiến liếc nhìn hắn vài lần.
Kế bên là Mục Dạ, công hai.
Tiếp theo là Đường Phỉ, giáo viên âm nhạc, cậu ấy giống với Thiên Tứ, đều là nhân vật phụ, sẽ chết đầu tiên.
Bởi vì sức khỏe không tốt, vừa đến nông thôn có chút không thích ứng kịp, trải qua mấy trận mưa lớn ở trong thôn, sau khi cậu ấy uống thuốc, bệnh tình đột nhiên tái phát nghiêm trọng, qua đời trong thôn.
. . . . . . . . . .
“A….chồng….nhanh chút….a a a….”
Trong phòng truyền đến từng đợt âm thanh cơ thể va chạm với nhau, âm thanh truyền khắp căn phòng, rất nhiều người làm nông đi ngang qua không nhịn được mặt đỏ tai hồng, cảm thấy tiếc nuối vì không được chứng kiến trực tiếp cảnh tượng cuồng nhiệt này.
Đơn giản là, người đang ở trong phòng bị đυ. đến mức liên tục thét chói tai kia, là vợ của lão què.
“Cái đồ dâʍ đãиɠ, mỗi ngày chỉ biết ăn mặc lẳиɠ ɭơ ra ngoài câu dẫn người khác, ông đây phải đυ. chết mày!”
Lão già mắng, đầu đầy mồ hôi vì va chạm.
Mặc kệ ông ta dùng sức như nào thì so với những thanh niên sức dài vai rộng vẫn còn kém xa.
Lão ta dùng hai tay ôm lấy cái eo thon của cô vợ nhỏ không ngừng va chạm, dùng côn ŧᏂịŧ xấu xí đâm vào rồi nhổ ra.
“A a….chồng ơi….Đừng dừng lại….nhanh lên….ưm…a…”
Dư Khả vẻ mặt hưởng thụ lắc lắc mông, như vẫn cảm thấy chưa đủ, bản thân càng thêm dùng sức đẩy ra sau, lúc này mới cảm giác thoải mái, hai mắt mê ly hưởng thụ, càng thêm dùng sức lắc người để cho cự vật của ông ta đâm sâu vào trong tử ©υиɠ.
“Mẹ nó, rên lớn tiếng như vậy! Muốn cho mấy người ngoài kia nghe thấy hay sao, ông đây đυ. chết mày!”
Lão già họ Dư cúi đầu nhìn tiểu huyệt của thiếu niên chảy ra chất lỏng như bọt biển, tiểu huyệt phấn nộn phun ra nuốt vào cái của mình liền không khống chế được mà xuất tinh.
Thiếu niên sung sướиɠ thở dốc, quay đầu nhìn lão Dư, trợn mắt xem thường rồi bò ra ngoài, mặc quần áo với vẻ chán ghét.
“Nhanh như vậy…Mỗi lần đều nhanh như vậy…Chỉ có ba phút, làm sao mà tôi sinh được con…”
Lão Dư bị lời nói của cậu ta làm cho xấu hổ trở nên tức giận, nhưng không thể phản bác được gì.
Ông ta cũng đã có tuổi, cũng ngoài sáu mươi, sao có thể so sánh với những người trẻ, tất nhiên không thể làm thỏa mãn được người vợ mới chỉ mười lăm tuổi này.
Nhưng ông ta cũng muốn có con, tốt nhất là con trai, để có thể cho Dư gia còn có người kế thừa về sau.
“Vợ, thêm lần nữa đi, thêm lần nữa nhất định có thể làm vợ có thai!”
“Cút ngay, đừng động vào tôi, của ông cứng cũng không cứng nổi, so với nó miệng ông còn cứng hơn đấy!”
Thiếu niên chán ghét hất tay ông lão, mặc quần áo rồi ra sông tắm rửa.
Nhà của cậu ta sống ở ven sông, chỉ cần đi bộ qua sân đã có thể đến đó.